Marc Cucurella - định nghĩa của đẳng cấp thế giới

Endrick, đến bây giờ mà không được đá thì còn bao giờ?

Ghi bàn như máy, phá bao kỷ lục: Đã đến lúc đưa Haaland lên hàng huyền thoại?

Tuấn Kiệt

Không phải tội đồ Bruno, HLV Ruben Amorim mới là "thủ phạm" khiến MU thua Brentford?

Trận thua bạc nhược của MU trước Brentford

Trận thua 1-3 trước Brentford tối 27/9 thực sự là cú giáng mạnh vào tham vọng của Manchester United và khiến chiếc ghế HLV của Rúben Amorim lung lay dữ dội hơn bao giờ hết. Trên sân Gtech Community Stadium, MU nhập cuộc với tâm thế được đánh giá cao hơn, nhưng chỉ cần vài phút, mọi kỳ vọng đã sụp đổ.

Igor Thiago trừng phạt hàng thủ rối loạn của hàng thủ MU ngay ở phút thứ 8, và chỉ 12 phút sau, tiền đạo này tiếp tục nhân đôi cách biệt sau một pha tấn công đơn giản nhưng đầy tốc độ của Brentford. Quỷ đỏ dường như bừng tỉnh ở phút 26 với bàn rút ngắn tỷ số của Benjamin Sesko, tuy nhiên bàn thắng ấy không đủ để xoay chuyển cục diện. Toàn bộ quãng thời gian còn lại, MU loay hoay trong sự bế tắc, không tạo ra được sức ép đáng kể nào. Cao trào của thất vọng đến ở phút 76 khi Bruno Fernandes có cơ hội gỡ hòa trên chấm 11m sau pha phạm lỗi của Nathan Collins với Bryan Mbeumo. Tuy nhiên, cú đá của tuyển thủ Bồ Đào Nha quá dễ đoán với thủ môn đội chủ nhà. Đây đã là pha đá phạt đền hỏng ăn thứ 2 của Bruno từ đầu mùa, sau khi đã từng sút hỏng ở trận gặp Fulham tại vòng 2. Khi cơ hội quý giá ấy bị bỏ lỡ, mọi hy vọng coi như tắt lịm. Phút 90+5, Mathias Jensen tung cú sút xa lạnh lùng, ấn định chiến thắng 3-1 cho Brentford.

Những con số thống kê càng làm bức tranh thêm ảm đạm. MU cầm bóng 56% nhưng chỉ tung ra 11 cú sút, trong đó 4 lần trúng khung thành. Trong khi đó, Brentford dù cầm bóng ít hơn nhưng lại dứt điểm tới 22 lần và có 9 cú sút đi trúng đích. Quan trọng hơn, Brentford pressing tốt hơn hẳn, giành lại bóng ở những khu vực quan trọng và tung ra hàng loạt pha phản công sắc bén. MU không chỉ kém hiệu quả trong tấn công mà còn bất lực trong phòng ngự. Một đội bóng từng mang danh xưng “ông lớn” giờ lại dễ dàng bị cuốn vào thế trận của đối thủ tầm trung. Dó mới là điều khiến người hâm mộ thật sự phẫn nộ.

Sự chỉ trích lớn nhất cần dành cho HLV Ruben Amorim

Trong bức tranh thất vọng đó, cái tên Amorim bị chỉ trích nặng nề nhất. Là HLV trưởng, ông là người chọn đội hình, điều chỉnh thế trận, nhưng lại để những cầu thủ thi đấu kém như Luke Shaw, Ugarte hay Maguire tồn tại quá lâu trên sân. Trái lại, các phương án tấn công như Mount, Zirkzee hay Mainoo – những nhân tố có thể tạo đột biến để Quỷ đỏ hy vọng tìm kiếm bàn thắng lại chỉ được tung vào khi thế trận đã an bài. Sự chậm chạp, bảo thủ và thiếu quyết đoán trong thay người của Amorim đã giết chết mọi hy vọng thay đổi cục diện với nửa đỏ thành Manchester. Đây không phải lần đầu ông mắc sai lầm này, và chính sự lặp đi lặp lại ấy cho thấy một điểm yếu cố hữu: Amorim không biết cách xoay chuyển khi trận đấu đi vào bế tắc.

Thống kê cũng chỉ ra thực trạng khó chấp nhận: tính cả thất bại này, MU đã thua tới 17 trong 33 trận Premier League dưới thời Amorim. Con số ấy không chỉ đáng báo động, mà còn là minh chứng cho sự thiếu ổn định và thiếu bản sắc. Lối chơi của MU dưới thời nhà cầm quân người Bồ Đào Nha thất thường đến khó lường: có trận hứng khởi, có trận rệu rã, thiếu đường nét rõ ràng. Người hâm mộ đã mất dần niềm tin, bởi qua từng vòng đấu, từng trận đấu, sự tuyệt vọng ngày càng trở nên lớn hơn.

Sẽ là quá lạc quan nếu tin Amorim sẽ đưa MU trở lại đỉnh cao?

Vậy còn hy vọng nào để Amorim vực dậy MU? Thẳng thắn mà nói, khả năng này gần như không còn. Khi những sai lầm chiến thuật và thay người chậm chạp trở thành thói quen, khi đội bóng không thể hiện sự tiến bộ nào qua mỗi trận đấu, thì niềm tin về việc Amorim đưa MU trở lại hào quang xưa chỉ còn là ảo tưởng. Với chuỗi phong độ bất ổn, với cách cầm quân cứng nhắc, ngày ông phải rời ghế chỉ còn là vấn đề thời gian. Và rõ ràng, Amorim không để lại bất kỳ tín hiệu nào cho thấy ông đủ khả năng để khôi phục ánh hào quang xưa đã mất của Manchester United. Thực tế đó tuy đáng buồn, nhưng là sự thật không thể chối cãi tại Nhà hát của những giấc mơ lúc này.

5
20,0K Lượt xem
Thích
Bình luận
Chia sẻ
Lưu
HƯƠNG PHAN
tỷ phú người anh vung tiền qua của sổ rồi
Thích
Phản hồi
1
Trung Bùi
Đúng vậy.đuổi ngay thằng đần Amorim đi ko khác gì Ten Hag.1 lũ phá hoại ngu xuẩn dốt nát bảo thủ
Thích
Phản hồi
4
Chọn hình ảnh
Chọn ảnh từ thư viện
Chọn cảm xúc
Nhấn gửi

Bạn cũng sẽ thích

Tuấn Nguyên

Trong quá khứ, Manchester United từng sở hữu cặp đôi HLV – đội trưởng mang tính biểu tượng: Sir Alex Ferguson và Roy Keane. Một người thét ra lửa, ngôi sao lớn cỡ nào cũng phải cúi đầu. Một người là thủ lĩnh máu lửa, nhìn mặt là đồng đội yên tâm chiến đấu, đối thủ thì chùn chân. Nhưng ở Old Trafford hiện tại, hình ảnh ấy bị thay thế bằng cặp Amorim – Bruno Fernandes: một HLV bị chê “ẻo lả”, một đội trưởng để lại dấu ấn ở những pha lèm bèm với trọng tài hơn là truyền lửa cho đồng đội.

Amorim – HLV né tránh áp lực

Trận Brentford 3-1 MU ngày 27/9 là ví dụ điển hình. Ở phút 71, Bruno Fernandes đứng trước cơ hội gỡ hòa 2-2 trên chấm 11m. Nhưng khi đội trưởng MU thực hiện cú sút, ống kính máy quay bắt được khoảnh khắc Amorim quay đi, không dám nhìn. Đây không phải chung kết Champions League, mà chỉ là vòng 6 Ngoại hạng Anh, thế nhưng HLV vẫn chọn né tránh thay vì đối diện. Sau trận, chính Amorim thừa nhận đội bóng “thiếu bản lĩnh, thiếu kiểm soát và đá đúng cái Brentford muốn”. Báo chí Anh gọi MU của ông là “quá hiền, thiếu khí chất để tranh đua”, chưa từng thắng 2 trận liên tiếp ở Premier League kể từ khi Amorim nắm quyền.

Bruno Fernandes – đội trưởng hay "lèm bèm"

Nếu Amorim yếu bóng vía ngoài đường biên, thì Bruno lại gây thất vọng trên sân. Cú phạt đền hỏng trước Brentford là bước ngoặt khiến MU sụp đổ. Nhưng đó không phải vấn đề duy nhất. Trong nhiều mùa qua, Bruno bị chỉ trích hay kêu ca, lèm bèm với trọng tài, thiếu hình ảnh thủ lĩnh biết khích lệ đồng đội. Từ việc nhận thẻ đỏ, phản ứng thái quá, đến lối chơi mất bình tĩnh trong các trận cầu lớn, Bruno càng ngày càng gây tranh cãi về tư thế đội trưởng MU.

Ferguson – Keane: Chuẩn mực thép một thời

Để thấy rõ sự đối lập, hãy nhớ lại chuẩn mực “thép” mà Ferguson – Keane từng tạo ra:

Sir Alex Ferguson: nổi tiếng với biệt danh “máy sấy tóc” và những cơn thịnh nộ trong phòng thay đồ. Ông không ngại kỷ luật cả ngôi sao danh tiếng nhất. Sau trận thua Arsenal, Sir Alex đá trúng chiếc giày làm Beckham rách phía trên mắt; hai bên rạn nứt và Becks rời MU không lâu sau đó. Ruud van Nistelrooy xô xát với Cristiano Ronaldo trên sân tập, anh bị gạt khỏi đội hình và bán cho Real Madrid mùa hè 2006. Jaap Stam xuất bản tự truyện và ngay lập tức bị bán sang Lazio năm 2001.

Roy Keane: hiện thân của máu lửa và bản lĩnh. Ở bán kết Champions League 1999 gặp Juventus, Keane nhận thẻ vàng sẽ bị treo giò chung kết, nhưng vẫn chơi trận để đời, dẫn dắt màn ngược dòng ngay tại Turin. Ferguson gọi đó là “màn trình diễn cống hiến nhất” ông từng thấy – đội trưởng nâng chuẩn toàn đội bằng tinh thần chiến đấu.

Khí chất thủ lĩnh: Sự kiện đường hầm Highbury năm 2005 trở thành huyền thoại. Khi Patrick Vieira gây hấn Gary Neville, Keane lập tức lao vào, sẵn sàng đối đầu để bảo vệ đồng đội. Khoảnh khắc ấy thể hiện uy lực của một đội trưởng mà chỉ cần ánh mắt cũng khiến đối thủ chùn bước.

Từ “thép” đến “mềm” – vì sao MU sa sút?

MU không chỉ thua trên bảng tỷ số, bảng xếp hạng, mà còn thua trong tư thế lãnh đạo. Trong khi quá khứ có Ferguson – Keane là cặp đôi “thét ra lửa”, thì hiện tại lại là Amorim – Bruno với hình ảnh “mềm yếu, ẻo lả”. Nếu MU muốn trở lại bản sắc “quỷ dữ” thực sự, họ cần thay đổi tận gốc bộ đôi đầu tàu, khôi phục chuẩn mực kỷ luật và khí chất chiến đấu đã từng làm nên huyền thoại.

Xem thêm
4
16,2K Lượt xem
Thích
Bình luận
Chia sẻ
Lưu

Tuấn Kiệt

Với Manchester United, thất bại 1–3 trước Brentford không chỉ khiến họ mất điểm, mà còn phơi bày một sự thật khó chối cãi: khi người thủ lĩnh trên sân không còn là chỗ dựa cả về chuyên môn lẫn tinh thần, thì tập thể ấy khó lòng ngẩng cao đầu để bước tiếp.

Màn thể hiện "siêu tệ" của Bruno Fernandes trước Brentford

Chừng nào Manchester United còn tiếp tục đặt niềm tin tuyệt đối vào Bruno Fernandes trong vai trò đội trưởng và thủ lĩnh tinh thần, thì chừng đó đội bóng này sẽ khó lòng tìm lại những tháng ngày đỉnh cao trước kia. Trận thua 1–3 trước Brentford là minh chứng rõ ràng nhất. Chỉ sau khoảng 25 phút đầu trận, Brentford đã dẫn 2–0 nhờ cú đúp của Igor Thiago. MU sau đó vùng lên nhờ bàn rút ngắn cách biệt của Benjamin Šeško, nhưng khi cơ hội gỡ hòa đến, Bruno lại sút hỏng quả phạt đền ở phút 76. Cú sút quá nhẹ đó của tuyển thủ người Bồ Đào Nha giúp cho thủ thành Caoimhín Kelleher bên phía đội chủ nhà dễ dàng cản phá, và từ đó Quỷ đỏ hoàn toàn sụp đổ. Đến cuối trận, Mathias Jensen ấn định tỉ số 3–1, khép lại một ngày đáng quên với thầy trò Ruben Amorim.

Điều khiến thất bại này thêm cay đắng là màn trình diễn dưới mức trung bình của chính Bruno Fernandes. Thống kê chỉ ra anh thi đấu đủ 90 phút, có tới 83 lần chạm bóng nhưng chỉ 1 lần chạm trong vòng cấm đối phương, tung ra đúng 1 cú sút (trúng đích 1) và đạt chỉ số kỳ vọng bàn thắng (xG) chỉ đạt 0,79%. Chỉ số kiến tạo kỳ vọng (xA) chỉ 0,01, tức Bruno gần như không tạo ra cơ hội nào thật sự rõ nét cho đồng đội. Tỉ lệ chuyền chính xác của ngôi sao mang áo số 8 cũng chỉ đạt 76%, con số được đánh giá là thấp so với mặt bằng chung của một tiền vệ sáng tạo. Không chỉ vậy, đây đã là quả phạt đền hỏng thứ hai của Bruno Fernandes trong vòng vài tuần gần đây, sau cú sút đưa bóng lên trời trước Fulham ở vòng 2. Những con số này cho thấy tuyển thủ 31 tuổi đã không còn là chỗ dựa đáng tin cậy cả về mặt chuyên môn lẫn tinh thần.

Một Bruno đang ngày trở nên "yếu đuối" hơn bao giờ hết tại MU

Quan trọng hơn, Bruno ngày càng bộc lộ sự thiếu bản lĩnh ở vai trò đội trưởng. Sau trận, HLV Ruben Amorim thẳng thắn thừa nhận MU “thiếu bản lĩnh, thiếu kiểm soát và sự điềm tĩnh” – chính là những phẩm chất mà một đội trưởng phải mang lại. Thực tế, Bruno nhiều lần để lại hình ảnh tiêu cực: tranh cãi trọng tài, cáu gắt với đồng đội, và khi đội rơi vào thế khó thì không thể hiện được vai trò thủ lĩnh. Bài phân tích của ESPN cũng nhấn mạnh anh thiếu kỷ luật, thiếu cả tính chiến thuật, không phù hợp với triết lý bóng đá cân bằng cả trong tấn công lẫn phòng ngự mà Amorim muốn xây dựng cho MU.

Bruno Fernandes đã hết cơ hội để tìm lại chính mình tại MU?

Liệu Bruno có còn cơ hội sửa sai hay đúng hơn là có thể thay đổi để giữ vị trí hiện tại trong đội hình? Lý thuyết thì có, nhưng thực tế lại rất khó. Để giữ lại niềm tin, Bruno phải lập tức thay đổi cả phong độ lẫn thái độ, phải tỏa sáng trong các trận đấu lớn và thể hiện trách nhiệm thủ lĩnh. Nhưng cửa ấy đang hẹp dần, bởi câu lạc bộ đã lên sẵn kế hoạch đại tu tuyến giữa. MU được cho là đang nhắm đến những tiền vệ giàu sức mạnh, tốc độ và kỷ luật như Carlos Baleba (Brighton), Adam Wharton (Crystal Palace) hay Morten Hjulmand (Sporting). Đồng thời, họ cũng theo sát các tài năng trẻ như Pedro “Dro” Fernández hay Marc Bermal từ Barcelona trong vai trò nhạc trưởng tuyến giữa.

Tất cả cho thấy, MU sẽ khó trở lại đỉnh cao nếu tiếp tục dựa vào Bruno Fernandes như thủ lĩnh. Anh từng là ngôi sao lớn, từng là nguồn cảm hứng, nhưng giờ đây vừa không còn là điểm tựa chuyên môn, vừa không truyền được lửa tinh thần. Cách tốt nhất cho đội bóng lúc này là mạnh mẽ và dứt khoát: sẵn sàng chia tay Bruno khi thời điểm thích hợp, tập trung tái thiết tuyến giữa và tìm một đội trưởng thật sự mẫu mực. Một đội bóng lớn muốn vươn lên buộc phải có thủ lĩnh xứng tầm – người vừa giỏi chuyên môn, vừa mạnh mẽ về tinh thần thi đấu. Vì như đã nói, MU sẽ không thể tái sinh nếu còn níu giữ quá lâu vào một biểu tượng đã không còn phù hợp. Điều dó có thể làm đau lòng nhiều người trong chúng ta nhưng là thực tế phải chấp nhận, để đội bóng có thể trở lại với vị thế vốn có.

Xem thêm
5
15,6K Lượt xem
Thích
Bình luận
Chia sẻ
Lưu

Tuấn Anh

Trên sân khách trước Brentford, Manchester United đã trải qua 90 phút đầy thất vọng và ra về với trận thua 1-3. Nếu ở hiệp 1 từ khóa là “mong manh”, thì sau cả trận đấu, người ta chỉ có thể gọi đó là một thất bại toàn diện.

Hiệp 1: Mong manh từ phòng ngự 

Ngay phút thứ 8, MU thủng lưới sau pha bóng dài từ Henderson. Maguire dâng cao hớ hênh, Thiago thoát xuống dứt điểm mở tỷ số. Chưa kịp hoàn hồn, đến phút 20, Schade thoát xuống dứt điểm, Bayindir cản phá nhưng bóng bật ra, và Thiago dễ dàng nhân đôi cách biệt. Cả hai bàn thua đều đến từ sự mong manh của hàng thủ trong việc bẫy việt vị và kiểm soát khoảng trống.

MU có bàn rút ngắn ở phút 26 khi Sesko kiên cường dứt điểm liên tiếp ba lần mới thành công. Nhưng ngay cả bàn thắng này cũng mong manh khi VAR phải xem xét tình huống va chạm với thủ môn Kelleher. Tỷ số 1-2 tạm khép lại hiệp một, trong đó Brentford còn nhiều cơ hội khác từ các pha bóng bổng và ném biên xa khiến khung thành MU chao đảo.

Hiệp 2: Mong manh trong phòng ngự, bế tắc trong tấn công

Sau giờ nghỉ, MU vẫn không thể khắc phục sự yếu kém. Họ để Brentford tạo ra hàng loạt cơ hội, chỉ có thủ môn Bayindir chơi xuất sắc mới giúp đội khách thoát thua thêm. Nhưng vấn đề còn lớn hơn là sự bế tắc trong tấn công.

Brentford khóa chặt hai biên, buộc MU phải chuyền bóng vô hại ở trung tuyến. Một trong số ít tình huống đột biến đến từ phút 71, khi Dalot chọc khe để Cunha căng ngang. Mbeumo bị phạm lỗi trong vòng cấm, nhưng trên chấm 11m, Bruno Fernandes sút quá hiền và bỏ lỡ cơ hội gỡ hòa. Khoảnh khắc ấy phản ánh tất cả: căng thẳng, áp lực và sự vô lực.

Đòn kết liễu phút bù giờ

MU dồn lên nhưng không có ý tưởng rõ ràng. Ngược lại, đến phút 90+5, họ mất bóng và để Brentford phản công nhanh. Jensen tung cú sút xa quyết đoán, Bayindir lần này không cứu nổi. Bàn thua thứ 3 khép lại một trận đấu tệ hại của MU.

Thất bại toàn diện và xứng đáng

Từ phòng ngự mong manh, tấn công bế tắc cho đến tâm lý nặng nề, MU không có điểm sáng nào ngoài nỗ lực cá nhân của Sesko và phản xạ xuất thần của Bayindir. HLV Amorim đứng ngoài sân bất lực, thậm chí không dám nhìn Bruno sút phạt đền. Trận thua 1-3 trước Brentford không còn gì để bào chữa – đó là thất bại toàn diện và xứng đáng.

Xem thêm
3
11,3K Lượt xem
Thích
Bình luận
Chia sẻ
Đã lưu

Chia sẻ nổi bật