Trở về với mẹ ta đi…
Tôi sợ lắm, sợ mẹ sẽ đi mất mà tôi chưa kịp ở bên mẹ, báo hiếu cho mẹ lấy một ngày.
Quê hương nghèo đói lắm, những ngôi nhà nham nhở tường gạch mốc rêu, mái nhà dột nước mà mỗi đêm mưa mẹ thức canh hứng chậu cho tôi ngủ. Vào đại học là lúc tôi xa nhà, xa mẹ, có bận tôi đi cả tháng không về, mẹ gọi điện hỏi thăm, tôi chỉ nói vỏn vẻn vài câu qua loa rồi cúp máy. Tôi sợ phải về nhà.
Bố mất khi tôi chưa đầy 10 tuổi, một mình mẹ nuôi lớn tôi đến bây giờ. Lưng mẹ nay đã còng, đôi tay gầy guộc, hanh hao. Nhớ mỗi lần tôi lên Hà Nội, mẹ phải bán thóc hay đàn lợn, vét sạch số tiền trong túi, có khi phải vay mượn thêm đưa cho tôi đi xe mà vẫn không thôi rặn dò: “Con ráng học, vất vả mấy mẹ cũng lo được”. Tôi sụt sùi khóc rồi bước đi.
Sau tốt nghiệp, tôi đi kiếm việc làm phụ mẹ, nhất quyết không chịu về nhà vì sợ khổ. Đã ba tháng nay không về, công việc của tôi bận rộn hơn, tôi góp tiền gửi về để mẹ làm lại mái nhà và sàn đất mốc rêu. Mùa bão đến rồi, tôi thương mẹ khổ.
Mẹ đâu phải cần tiền chỉ cần tôi bên cạnh mẹ thôi (Ảnh minh họa)
Đêm qua, có điện của bác gái báo mẹ ốm nặng về ngay. Tôi lo lắng đến bật khóc, thức trắng đêm đợi vé tàu sớm nhất để về nhà. Đến đầu làng, nước ngập trắng cả thôn, những bãi mía xa tít tắp chỉ còn lưa thưa mấy chòm lá vàng úa. Cây lúa non mới qua vụ cấy chưa đầy một tháng đã vùi trắng trong dòng nước bập bềnh. Tôi bắt chiếc bè nhỏ sang đò đến tận cửa nhà. Nhìn mẹ đang nằm yếu ớt trên chiếc gường kê cao, những nếp nhăn xô nhau trên gò má gầy guộc, mẹ mặc chiếc áo hoa mỏng manh, đắp tấm chăn sờn màu. Dưới sàn nhà còn ướt sũng nước vì đêm qua mưa lớn. Tôi sợ lắm, sợ mẹ sẽ đi mất mà tôi chưa kịp ở bên mẹ, báo hiếu cho mẹ lấy một ngày.
Mái nhà vẫn cũ, lớp rêu xanh còn thẫm màu hơn vì mẹ lại để dành tiền mà không chịu sửa. Bàn tay mẹ run run gọi tôi lại, kéo nhẹ tấm gối trên đầu đưa tôi xấp tiền trong bao tay cuộn chặt trên đầu giường. Giọng mẹ thều thào: “Tiền này là của con, sau này cho con có tiền cưới vợ làm nhà”. Tôi ôm mẹ khóc tức tưởi, thét lên lời yêu thương tuyệt vọng: “Mẹ ơi? Mẹ khoẻ lại đi, đừng rời xa con”.
Sàn nhà ướt sũng nước, tôi ôm chặt mẹ vào lòng băng qua dòng nước lũ đang xối xả. Mẹ nằm trên chiếc thuyền nhỏ lõm bõm nước sông, dựa đầu vào ngực tôi. Mưa vẫn rơi lách cách từng hạt lớn. Bão vẫn chưa ngừng giông tố như lòng tôi còn bao điều trăn trở chưa nói lên lời. Tôi hiểu được sự quý giá của mẹ trên đời, niềm khát khao và nỗi nhớ thương, chờ mong tôi trở về. Mẹ đâu phải cần tiền chỉ cần tôi bên cạnh mẹ thôi.