Thư tình: “Mẹ ơi!”
Mẹ cho chúng tôi cả tình yêu thương, cả trái tim mẹ và cả cuộc đời tận tuỵ vì con.
Chiều Hà Nam hoàng hôn trải dài trên dòng sông Châu Giang, một ngày nữa lại qua đi nhanh chóng... Tôi đứng nhìn những tia nắng cuối ngày vọt qua đi mà lòng mình nặng trĩu. Cứ mỗi chiều như vậy tôi lại sợ... sợ thời gian trôi đi nhanh quá, bởi thời gian trôi mẹ tôi lại thêm bạc mái đầu. Tôi đi học – rời xa nơi mình sinh ra để đến đây bên dòng sông Châu Giang nước chảy hiền hoà, bao ký ức của gia đình bé nhỏ tôi đem đi và giữ trọn tình yêu thương của mẹ - người phụ nữ lúc nào cũng lo lắng cho tôi. Tuy tuổi thơ tôi không lớn lên trong nhiều niềm vui và hạnh phúc nhưng tôi tự hào về ký ức đầy tim. Trong cả nhưng giấc mơ tôi cũng chỉ mong sao cho mẹ tôi đỡ khổ, cho mẹ bớt đi gánh nặng cuộc đời. Tôi bao nhiêu tuổi là bấy nhiêu năm mẹ tôi trăn trở lo âu, là bấy nhiêu năm những đêm dài không ngủ. Trong những đêm đông tôi giật mình tỉnh giấc bàn tay mẹ nhẹ nhàng ủ ấm cho tôi, tôi lại chìm sâu vào giấc ngủ mà tôi đâu biết rằng không có hơi ấm của mẹ thì đến giấc ngủ của tôi cũng đâu còn trọn vẹn...
Cuộc đời của mẹ tôi như biển mênh mông không bao giờ thôi gợn sóng. Mẹ vất vả hơn 20 năm qua chắp nhặt những đồng lương ít ỏi của cái nghề “gõ đầu trẻ” để nuôi chúng tôi khôn lớn từng ngày. Vất vả này rồi đến vất vả kia, lo cho con rồi lo cho một gia đình êm ấm. Tất cả những điều ấy đã làm mẹ tôi dường như kiệt sức. Mái đầu xanh, tóc đã bạc thêm nhiều. Tôi nhớ hồi tôi học cấp III, hầu hết những đồng nghiệp của mẹ đều đi học chuyên tu để nâng cao kiến thức và bậc lương của mình thì bản thân mẹ tôi đã bỏ dở dang khoá học, chỉ vì mẹ muốn chúng tôi được ăn học đầy đủ không thua kém bạn bè. Bởi nếu mẹ đi học mẹ sẽ phải chia những đồng lương ít ỏi thành một phần nữa – mẹ sợ chúng tôi thiếu ăn, thiếu mặc, thiếu đồ dùng trong học tập và sinh hoạt nên mẹ đã gạt đi “lẽ sống của riêng mình” để lo cho chúng tôi.
Những tháng ngày đi học xa mẹ chưa lúc nào tôi thấy nguôi ngoai nỗi nhớ mẹ (Ảnh minh họa)
Có lần mẹ ốm, mẹ nói rằng tài sản lớn nhất của mẹ là hai chị em tôi, những lúc ấy tôi thơ ngây chẳng hiểu chỉ nhoẻn miệng cười, tôi đâu hiểu được cái nhìn xa xăm của mẹ...! Còn bây giờ năm tháng trôi đi tôi đã là một sinh viên, suy nghĩ có phần sâu sắc hơn nên mỗi lần mẹ nhắc lại câu nói đó, tôi lại quay đi và cố ngăn dòng nước mắt không trào ra... Giờ thì tôi mới hiểu cả cuộc đời mẹ, mẹ chỉ dành riêng cho chúng tôi – “những thiên thần” trong mắt mẹ. Mẹ cho chúng tôi cả tình yêu thương, cả trái tim mẹ và cả cuộc đời tận tuỵ vì con.
Những tháng ngày đi học xa mẹ chưa lúc nào tôi thấy nguôi ngoai nỗi nhớ mẹ, tôi chỉ mong sao tôi sớm tốt nghiệp. Và ngày hôm nay tôi đang ở trên chuyến xe trở về với mẹ - nơi có con sông Đà thét gào dữ dội để chạy đến bên mẹ và nói rằng: “Mẹ ơi! Con đã về...” để xua đi những mòn mỏi đợi mong của mẹ, những tháng ngày mẹ vất vả nuôi lớn tôi – một “ thiên thần” của mẹ!
***
Bạn hãy gửi những bức THƯ TÌNH, những BÀI THƠ do bạn viết về những người thân yêu và gửi cho chúng tôi tại địa chỉ: tamsu.24h@24h.com.vn - 24H sẽ đăng bài của bạn trong thời gian sớm nhất!