Người đàn bà bản lĩnh
Sau bao nhiêu năm, cô đã tìm lại được chính mình.
“Mẹ ơi, mẹ lấy chú ấy đi!”... cô cúi xuống nhìn con mà nước mắt chứa chan! Cô hỏi “lấy” là thế nào hả con? Thằng bé trả lời “Con thấy ông bà bảo lấy là mẹ về làm vợ chú ấy”. Nghe cái giọng ngây thơ trong trẻo của thằng bé, cô lùi lại một bước ngồi xuống mép giường kéo con vào lòng với bao nhiêu tình cảm yêu thương trào dâng.
Thằng bé là do cô sinh ra, bố của con không may mắn gặp nạn rồi qua đời từ khi con bắt đầu hình thành trong bụng. Cô tưởng như không thể gượng dậy được để tiếp tục sống nhưng nhờ có thằng bé, cô đã có được như ngày hôm nay.
Ngày đó, khi cái bụng lùm lùm trông khá rõ, cô sống bình thản và vô cảm với với bao lời đàm tếu trong thiên hạ, người thì nói rằng cô khôn ba năm dại một giờ rồi bị người yêu “đá”, người thì nói rằng cô là nỗi nhục của gia đình thậm chí cả dòng họ, còn số ít những người hiểu chuyện thì khuyên rằng bỏ đứa bé đi, nhưng cô thì không hề nghĩ đến bởi nó là kết quả của tình yêu, nó là tài sản duy nhất mà người đàn ông đã ra đi mãi mãi đó dành riêng cho cô.
Khó khăn chồng chất khó khăn, nào là tinh thần, nào là vật chất… tất cả đều luôn luôn là con số không tròn trịa. Mỗi sáng thức dậy lẽ ra cô ấy phải nghĩ mình đang là một con báo hùng dũng, dùng hết sức mình thì mới đuổi kịp con sơn dương, bằng không thì ngày hôm đó cả con và mẹ sẽ đói thì cô lại nghĩ, khi thức dậy con sơn dương nào nó cũng nghĩ rằng nó phải khởi động thật nhanh, chạy thật nhanh nếu không thì nó sẽ bị con báo ăn thịt. Thời buổi kinh tế thị trường, mọi thứ bon chen, tính toán và giành giật nhau từng li từng tí, từng cơ hội thì cô lại thản nhiên mà sống một cuộc sống thầm lặng với ba đồng lương ít ỏi. Đau buồn, mất mát theo thời gian rồi cũng vơi đi, thằng bé ngày một lớn, còn cô thì vẫn vậy cứ như một người mắc bệnh “tự kỉ”- bàng quan với tất cả!
Hạnh phúc của cô hôm nay chẳng phải do ai dâng tặng, mà đó chính là bản lĩnh dám vượt qua chính bản thân mình (Ảnh minh họa)
Thế rồi anh - “chú ấy” của thằng bé - xuất hiện như một sự sắp đặt của ông trời! Anh không khơi gợi lại quá khứ đau buồn của cô, không ngại ngùng với những lời đồn thổi, sự chân thành của anh đã kéo cô ra khỏi bóng tối của tâm hồn và cô đã cười trở lại! Anh trở lên quan trọng với cuộc sống của hai mẹ con cô từ khi nào không biết nữa, anh chẳng tô màu vẽ tranh cũng chẳng thề non hẹn biển mà cứ sống thực tế và mỗi ngày đều không ngừng cố gắng, cố gắng mang lại cả giá trị của tinh thần lẫn giá trị của vật chất!
Sau bao nhiêu năm, cô đã tìm lại được chính mình. Có người đã từng nói, thời buổi bây giờ người mất thì cũng đã mất rồi, người sống phải vươn lên mà sống, sống vội vàng và sống gấp gáp hơn nữa kẻo tụt lại phía sau thì cô đơn và lạc lõng. Nhưng cô đã không vin vào lý thuyết đó để sống, cô nghị lực vượt qua tất cả nuôi con trong bao khó khăn nhọc nhằn chỉ mong rằng sau này khi lớn con hiểu được giá trị của sự hy sinh! Và đến hôm nay việc cô mang đến cho con một “chú ấy” phải chăng cũng là một việc nên làm. Những ngày gần đây, nhìn “hai người đàn ông” một lớn tuổi- một nhỏ tuổi dắt tay nhau đi bên cạnh, cô thấy trong lòng ấm áp lạ kì. Hạnh phúc của cô hôm nay chẳng phải do ai dâng tặng, mà đó chính là bản lĩnh dám vượt qua chính bản thân mình của cô.
Đọc đến đây chắc độc giả sẽ thắc mắc rằng tôi đang viết về ai? Mẹ hay cô, dì? Chị gái, bạn gái hay em gái…? Nhưng, thực sự tôi chẳng viết về ai trong số họ, mà tôi viết về em - người tôi dành cả cuộc đời mình bởi mỗi bước chân tôi bước, mỗi việc tôi làm… giờ đây nhìn lại tôi thấy mình thật nghị lực!