Mất em tôi mất đi tất cả
Tôi bất lực nhìn em ra đi và vô vọng khi nhìn về con đường phía trước.
Tôi sinh ra trong một gia đình thuần nông, hoàn cảnh không có gì là khá giả nếu không muốn nói là nghèo túng. Tôi rất dễ mặc cảm vì hoàn cảnh của mình nên trong suốt 12 năm đi học dù được khá nhiều cô gái để ý nhưng tôi chẳng thể yêu một ai. Người ngoài nhìn vào thì tưởng rằng tôi kiêu bởi vì tôi là một thằng khá đẹp trai, hiền lành mà học hành cũng khá. Vào đại học, nỗi mặc cảm của tôi càng lớn dần lên khi ở môi trường mới hoàn cảnh của tôi so với những đứa khác lại càng chênh lệch vì thế tôi rất ngại tiếp xúc với người khác đặc biệt là con gái. Bạn bè của tôi chủ yếu là những đứa bạn cùng quê thời còn học cấp 3.
Tôi tình cờ quen em qua một người bạn, chính xác là em chủ động quen tôi vì mặc dù tôi gặp em khi đi chơi chung với bạn của tôi nhưng chúng tôi gần như không nói chuyện, bởi vì tôi cũng không thiết tha gì mấy khi biết em dù là người cùng quê nhưng hoàn cảnh của em với tôi hoàn toàn trái ngược. Sau đó em tìm cách xin số điên thoại tôi rồi chủ động nhắn tin nói chuyện. Trái tim tưởng chừng như băng giá của tôi đã bị em đánh gục hoàn toàn. Tôi không biết tôi yêu em từ khi nào và yêu em vì cái gì bởi vì em không đẹp lại ngang bướng và rất không biết cách giao tiếp với người khác nhưng có lẽ cảm giác lần đầu tiên được một người con gái quan tâm đã làm tôi xiêu lòng. Thế nhưng cũng phải đợi đến lúc em chủ động ngỏ lời trước thì tôi mới dám chấp nhận.
Tôi yêu em một cách điên cuồng mặc cho bao lời khuyên ngăn của bạn bè và gia đình rằng em không đẹp, không tốt và cũng chẳng thật lòng với tôi… Từ khi yêu em chúng tôi đã hai lần chia tay (đều là em chủ động) vì em vẫn chưa quên được người yêu cũ. Nhưng cứ lúc nào em muốn quay lại thì tôi lại đồng ý ngay. Tôi gần như phục tùng em một cách vô điều kiện. Tôi có thể làm bất cứ điều gì mà em muốn. Bạn bè không ai ủng hộ mối quan hệ này nhưng cũng không ai có thể khuyên được tôi vì trái tim tôi đang chìm trong sự u mê của tình yêu dù cho nó làm cho tôi điêu đứng không ít lần.
Em nói chia tay với lí do mệt mỏi và không còn cảm thấy hứng thú khi hai đứa có quá nhiều bất đồng… (Ảnh minh họa)
Thế rồi đỉnh điểm của cuộc tình này đến khi em yêu cầu tôi về sống chung với em vì em muốn chúng tôi có điều kiện chăm sóc nhau hơn và cũng bởi em không muốn gặp bạn tôi trong những lần sang thăm tôi. Tôi băn khoăn rất nhiều vì dù sao tôi cũng là một người hiền lành, hiểu rõ đạo lí và cũng rất đứng đắn. Tôi lường trước được những gì sẽ diễn ra nếu tôi về sống với em. Thế nhưng vì sợ mất em nên tôi chấp nhận xa lánh bạn bè, bỏ ngoài tai những lời thị phi, đàm tiếu của dư luận để dọn về ở cùng. Từ khi về sống với em tôi luôn cố gắng để không xảy ra cãi vã hay giận hờn nhau, đặc biệt tôi phải kìm nén những ham muốn dục vọng thấp hèn để giữ sự trong trắng cho em và cũng là để tự trấn an lòng mình rằng tôi không phải là người không có đạo đức.
3 tháng sống chung với em trôi qua trong buồn vui lẫn lộn, tôi ra trường và chuyển về sống ở nhà người quen để kiếm việc làm. Vì khoảng cách không quá xa nên chúng tôi vẫn thường xuyên gặp nhau nhưng dần dần tình cảm của chúng tôi cứ với đi một ít, những cuộc cãi vã xảy ra thường xuyên hơn, những bất đồng trong suy nghĩ cũng như những cơn giận vu vơ vì tính trẻ con của hai đứa. Những lần đi chơi không làm em vui, lúc bên nhau cũng không khiến em hạnh phúc, thay vào đó em muốn ở nhà và tìm niềm vui với những tin nhắn hay những cuộc online với một người con trai khác mà em mới quen. Tôi biết những điều này vì gần như tất cả các tài khoản của em và tôi đều có chung mật khẩu. Tôi đã thẳng thắn nói chuyện với em nhưng em cho rằng tôi trách móc gen tuông lung tung. Nhưng tôi biết có thể em không phải là người lăng nhăng nhưng rõ ràng tình cảm của chúng tôi đang ngày càng vơi dần đi. Tôi cố gắng níu kéo nhưng không thể, cuối cùng điều gì đến cũng đã đến. Em nói chia tay với lí do mệt mỏi và không còn cảm thấy hứng thú khi hai đứa có quá nhiều bất đồng… Tôi chỉ còn biết chấp nhận vì tôi đã cố gắng rất nhiều nhưng tôi càng muốn giữ thì em lại càng muốn buông ra.
Bây giờ mất em tôi mất đi tất cả bởi vì em tôi đã đánh đổi hết mọi thứ, bạn bè, người thân (gia đình tôi cũng can ngăn tôi khi biết chuyện nhưng tôi bỏ ngoài tai tất cả), lòng tự trọng và cả tương lai (vì muốn được gần em nên tôi muốn bám trụ lại thành phố để tìm việc nhưng vẫn bất thành). Tôi bất lực nhìn em ra đi và vô vọng khi nhìn về con đường phía trước mà tôi sẽ bước bởi vì tôi biết trái tim tôi vẫn còn yêu em rất nhiều.