Ký ức về anh ngày hôm qua
Em hiểu được một điều, ngày hôm qua thì sẽ chỉ là ngày hôm qua, nó cũng chỉ là hai từ “đã từng”, nó không thể trở lại cũng giống như anh không thể quay về bên em.
Nắng đã lùi dần sau những cánh cửa, mưa chợt rả rích hơn, em co ro khép mình trong chiếc áo len to sụ, nhấm nháp ly café, đưa tay khẽ hứng lấy những giọt mưa cuối cùng của tháng 10- tháng đẹp nhất của mùa thu.
Bầu trời mùa thu phủ mây trắng xóa và nắng cũng nhạt hơn, em bước nhẹ trên những ký ức, em sống lại là em của ngày hôm qua.
Ngày hôm qua, em vẫn còn ngái ngủ, luống cuống tìm điện thoại, vội bật lên chỉ để nghe câu “Dậy nào! Chuẩn bị nhanh lên anh qua đón” rồi chạy thật nhanh đi sửa soạn mọi thứ để anh khỏi phải đợi lâu.
Ký ức về anh ngày hôm qua khiến em không thể quên (Ảnh minh họa)
Ngày hôm qua, em vẫn còn ríu rít kể mọi thứ trên đời, từ những chuyện nhỏ nhặt nhất đến những dự định sau này của hai chúng ta. Ngày mà anh sẽ là bố của con em và em sẽ là bà vợ đảm đang nhất trên đời..
Ngày hôm qua, em vẫn còn chui vào lòng anh nũng nịu rồi hờn dỗi, rồi ghen tuông, rồi anh năn nỉ, mua chuộc, lấy lòng đủ thứ, để rồi tay lại nắm trong tay…
Ngày hôm qua, em vẫn còn cùng anh đi dạo phố, trao cho nhau những nụ hôn nồng ấm, anh ôm em và nói lời yêu ngọt ngào bên tai..
Thế nhưng… Tại sao…
Ngày hôm nay chỉ còn mỗi em…
Ngày hôm nay em vẫn luống cuống thức dậy, vẫn tìm điện thoại nhưng chỉ để tắt báo thức…
Ngày hôm nay em vẫn kể, vẫn nói nhưng chỉ mình em và cuốn nhật ký, em vẫn sẽ cố gắng là người phụ nữ đảm đang nhất nhưng anh sẽ chẳng còn là bố của những đứa con của em nữa rồi…
Ngày hôm nay, em thu mình lại sau những góc tối, thích ở một mình hơn, thích nghe nhạc buồn và nhấm nháp những câu chuyện tình buồn và rồi tự dặn lòng phải mạnh mẽ, bàn tay giờ chỉ còn nắm với nhau, chơi vơi, lạnh lẽo.
Ngày hôm nay, em vẫn đi trên phố, nhìn những cặp đôi giống như hai ta trước kia và bất chợt nước mắt em rơi.
Em nhớ về những ngày hôm qua, ngày hôm nay và nghĩ về ngày mai. Ngày hôm qua là một ký ức đẹp, ngày hôm qua có anh, ngày hôm nay là một hiện tại đau buồn, ngày hôm nay không anh. Liệu ngày mai sẽ là một ngày mai như thế nào, liệu có tươi sáng, liệu anh có quay về, liệu em có đủ can đảm để bước tiếp với một người khác không…
Em hiểu được một điều, ngày hôm qua thì sẽ chỉ là ngày hôm qua, nó cũng chỉ là hai từ “đã từng”, nó không thể trở lại cũng giống như anh không thể quay về bên em. Em đành phải biết chấp nhận sự thật phũ phàng ấy để rồi dằn vặt mình trong hiện tại, để rồi em đánh mất em của ngày hôm qua, đánh mất niềm vui, tiếng cười, sự mơ mộng.
Em biết rằng, em còn có ngày mai. Ngày mà em phải tập bước tiếp một mình, ngày mà quá khứ đã lùi sau hiện tại, ngày mà em đã mạnh mẽ hơn và là em của ngày hôm nay, ngày mà em vẫn phải đương đầu với mọi khó khăn, ngày mà sẽ có ai đó đến sưởi ấm trái tim em, ngày mà trái tim em lại đập vì một người khác và em sẽ bắt đầu với nhiều ngày mai khác khác nữa.
Em lại bước trên con đường quen thuộc, hít hà cái hơi lạnh cuối cùng của mùa thu, em đưa mắt nhìn lên, bầu trời có vẻ trong xanh hơn, bất chợt tia nắng khẽ chạm môi em, em mỉm cười.. Em tin ngày mai em sẽ lại hạnh phúc.