Hẹn ước 5 năm, anh còn nhớ?

Sự kiện: Tình yêu nữ giới

Là lỗi của em hay của số phận nghiệt ngã mang đến cho em và anh?

Đã bao lâu kể từ ngày chúng mình xa nhau rồi anh nhỉ? Em không nhớ, lại càng không muốn thắt lòng mỗi khi nghĩ đến. Mỗi khi tiếng chuông cảnh tỉnh vang lên trong đầu em lại siết chặt đôi bàn tay để nhìn về hiện thực tàn khốc trước mắt. Vốn em không biết tình yêu lại trải qua nhiều cung bậc cảm xúc như thế, người ta nói quả là không sai. Nếu biết sau một chuyện tình đẹp như mơ là ngày anh ra đi, để lại cho em nỗi đắng cay vô bờ thế này thì sẽ chẳng bao giờ em khát khao có được trái tim của anh. Là lỗi của em hay của số phận nghiệt ngã mang đến cho em và anh? Em cứ nghĩ anh là món quà mà tạo hóa đã ban cho em sau những nỗi đớn đau mà em phải chịu, là bến bờ mà em tìm kiếm bấy lâu, chỉ vì để gặp anh mà em phải trải qua những bi kịch ấy.

Anh biết không? Dù em đã nếm trải nhiều chuyện thật tồi tệ, dù nhiều lúc em hận đời và hận cả cuộc sống này nhưng em chưa từng oán trách những sai lầm định mệnh đó. Vì khi có đủ nhận thức em nhận ra điều đó là vô ích. Em chỉ dằn vặt bản thân mình, sống mù quáng và tiêu cực mà thôi. Đến khi ở cạnh anh, được anh che chở yêu thương, em thấy cuộc sống vẫn còn thật ý nghĩa và cảm ơn trời vì đã không tuyệt tình với em đến thế. Nhưng sống ở đời, có ai lường trước được chữ “ngờ” hả anh? Đến rồi đi, hợp rồi tan, cuộc sống lại xoay vòng như chưa từng biến đổi. Và rồi mọi thứ cũng phải trở về với quỹ đạo của nó. Đến bây giờ vết sẹo trong em vẫn chẳng lành. Năm tháng là liều thuốc tốt để xoa dịu vết thương chứ chẳng thể làm lành vết sẹo. Cũng như anh, dù hình bóng có phai mờ thì mọi thứ thuộc về anh vẫn còn lưu giữ nguyên vẹn trong trái tim em.

Cứ mỗi lúc nhìn mưa lất phất em lại thấy như có mũi kim xuyên thẳng vào tim hay những đêm rét buốt em lại thấy cơ thể đóng băng không một tia hơi ấm, đó không phải vì thiếu đi sự tồn tại của anh mà là tim em hóa đá rồi. Sau một chuỗi ngày vật vã nhớ anh – quên anh – hận anh, tim em hết rách toạc – vỡ ra từng mảnh rồi lại chậm chạp hóa thành màu đen u ám. Để bây giờ với một quả tim chằng chịt vết thương em lại mất đi con người vốn có của mình. Em lạnh lùng, em bàng quan, em mất đi hứng thú trong cuộc sống, anh là gì mà sao ảnh hưởng nhiều đến em như thế.

Hẹn ước 5 năm, anh còn nhớ? - 1

Em không muốn thừa nhận, em khóc ngất dù biết chẳng thể thay đổi được điều gì (Ảnh minh họa)

Anh có nhớ em đã cầu xin anh ở lại bên cạnh em đến khi em tự đứng được trên đôi chân của mình, em đã dùng hết mọi cách ngay cả vứt bỏ lòng tự tôn của mình nhưng câu trả lời vẫn là không. Lời chia tay là em nói ra, người níu kéo vẫn là em nhưng sao em bất lực trước anh và cả sự cố chấp của mình. Tình yêu là gì mà lại khiến em yếu đuối và bi lụy như thế. Vẫn bảo với mọi người là em vẫn ổn, nhưng không phải thế. Em chưa bao giờ là ổn cả anh à. Làm sao bình yên được khi em cứ nhớ về anh, nhớ khuôn mặt mỉm cười và đôi bàn tay ôm lấy em mỗi khi giận dỗi. Để cứ đêm về em lại co người khóc ngất khi mong muốn anh ở cạnh dịu dàng vỗ về và cả hai lại như xưa, lại yêu nhau nồng nàn và trao nhau những điều thiêng liêng nhất. Em biết dù bây giờ em có làm gì thì mọi thứ cũng chẳng thể quay lại lúc xưa.

Mỗi khi dạo bướt trên đường em lại tìm về chốn xưa để mong thấy được hình dáng anh hôm nào. Rồi cứ vang vọng bên tai lời anh nói… “Yêu anh em sẽ khổ. Sống xa nhà, làm con dâu trưởng, không ở bên chồng thường xuyên và không được sự ủng hộ của gia đình chồng. Cuộc sống của em sẽ áp lực hơn rất nhiều so với bây giờ”. Em vẫn biết nhưng sao nghe anh nói em lại thấy đau lòng thế này.

“Em là niềm hi vọng của bố mẹ, không chỉ mong con gái trưởng thành mà còn là khát vọng đổi đời, lấy lại danh vọng và vị thế cho gia đình”. Em không muốn thừa nhận, em khóc ngất dù biết chẳng thể thay đổi được điều gì vì đấy là sự thật.

Rồi một ngày anh sẽ tan biến vào hư không, em phải mạnh mẽ mà sống. Không có anh và chỉ khi không có anh em mới thành công được...” Tim em tan nát. Anh ra đi chỉ vì muốn em không phụ lòng bố mẹ, vì muốn em thực hiện lí tưởng của mình. Thế mà vì sao em trách anh thay đổi, sao dễ dàng buông tay mà không lưu luyến, trong anh em nhỏ bé thế sao. Giờ em mới hiểu anh muốn em nhớ gương mặt lạnh lùng và sự cương quyết đó để mãi khắc sâu một anh giá băng, một anh không cảm xúc để mà cứng rắn quên đi anh.

Hai con người ở hai miền đất nước gặp nhau vào một thời điểm không thích hợp là sai sao anh?

Gần hai năm trôi qua, nỗi nhớ trong em giờ đã nguôi ngoai. Em không nóng nảy, bộp chộp hay cố chấp tìm gặp anh nữa. Cuộc sống vẫn cứ diễn ra từng nhịp chậm chạp nhưng em biết nội tâm của mình không còn bình yên được nữa. Lời hứa 5 năm sau gặp lại anh sẽ còn nhớ chứ? Giờ đây em đang sống hết mình từng giây phút để thực hiện lí tưởng của mình và trông chờ vào ngày được gặp lại anh. Em không biết chuyện tình của mình còn có thể viết tiếp, trái tim cả hai có nguội lạnh hay tìm được nơi chốn bình yên, anh và em có tồn tại đến thời điểm ấy hay không nhưng hãy cho em được hi vọng rằng dù có chuyện gì xảy ra em vẫn còn cơ hội được chạm vào gương mặt và cảm nhận hơi ấm của anh. Ở nơi ấy hãy sống vui vẻ và hạnh phúc anh nhé. Em muốn nói với anh – người mà em yêu nhất, người ảnh hưởng nhiều nhất đến cuộc đời em – em yêu anh nhiều lắm ngốc à…

Chia sẻ
Gửi góp ý
Lưu bài Bỏ lưu bài
Theo Kim Nhung ([Tên nguồn])
Tình yêu nữ giới Xem thêm
Báo lỗi nội dung
X
CNT2T3T4T5T6T7
GÓP Ý GIAO DIỆN