Em nợ anh một cuộc sống
Đừng để cuộc tình 8 năm của chúng ta phải kết thúc mà hai người phải ở hai thế giới.
Đêm nay trời lạnh và lại mưa anh à! Hơn một tuần nữa là ngày kỉ niệm 8 năm tình yêu của chúng ta anh nhỉ. Đêm nay em ngồi một mình nghe những bài hát chia tay thật buồn và viết những dòng này dành cho anh. Chỉ mong anh có thể đọc nó bởi em không đủ can đảm để thú nhận với anh rằng “Em nhớ anh. Nhớ anh lắm anh à! Em nhớ vòng tay anh” nhưng tình yêu em dành cho anh cũng không đủ giúp em vượt qua mọi ngăn cản và khó khăn để chạy đến bên anh.
Người yêu ơi! Cho em được một lần gọi anh như thế anh nhé vì lâu lắm rồi em không nói chuyện với anh những lời ngọt ngào như vậy.
Anh à! Là định mệnh cho anh gặp em, yêu em, nhưng số phận lại đẩy em rời xa anh. Tại anh hay tại em?
Là tại em anh nhỉ! Tại em không đủ dũng cảm vượt qua sự ngăn cản của gia đình để đến bên anh.
Em là vậy? Còn anh, anh yêu em nhiều lắm phải không anh. Ngày mới yêu nhau anh đã từng nói với em rằng “mãi mãi chỉ yêu mình em” rằng “em là cuộc sống của anh”. Lúc đó em chỉ cười và nghĩ thật đơn giản la hạnh phúc khi em có vị trí thật lớn trong tim anh, hãnh diện vì điều đó biết bao. Em từng hỏi vì sao anh yêu em, nhưng anh nói không có lý do gì cả, ngay từ giây phút đầu gặp em là anh đã muốn ở bên và bảo vệ em, cuộc sống của anh đã gắn liền với cuộc sống của em rồi, anh không thể sống nếu thiếu em.
Nhưng rồi anh và em mỗi người lại có những ngã rẽ riêng. Em đi học Đại học còn anh lại chọn đi nước ngoài vì anh muốn kiếm tiền, muốn vun đắp cho hạnh phúc và tương lai của hai đứa để cuộc sống sẽ tốt hơn. Nhưng anh à, đã có một khoảng cách giữa hai người, gia đình em không bao giờ chấp nhận anh.
Ba năm anh làm việc vất vả, không khó khăn công việc mà còn bao nhiêu lần phải đối diện với những trận sốt rét tưởng chừng như chết đi sống lại, với sự thiếu vắng tình cảm gia đình, với việc xa người anh yêu thương nhất. Em biết lúc đó anh cần lắm những lời động viên của em nhưng lúc đó cũng là lúc em quyết định rời xa anh. Cho số điện thoại của anh vào danh sách từ chối cuộc gọi. Lúc đó anh đau lắm phải không anh.
Bây giờ anh trở về, gặp lại nhau mà em đau lòng lắm anh à. Anh vẫn còn yêu em, tình yêu nguyên vẹn như ngày xưa thậm chí yêu em nhiều hơn mặc cho em đã bao lần làm tổn thương anh, chắc còn hơn cầm dao đâm vào trái tim anh nhỉ. Phải chăng vì em đã cho anh rất nhiều kỷ niệm, để rồi anh cứ đinh ninh rằng em vĩnh viễn là của anh nên anh không thể thoát khỏi tình yêu của mình.
Đừng để em phải nợ anh cuộc sống của anh anh nhé (Ảnh minh họa)
Anh nói với em “Nếu không có em thì anh không sống được em à. Ba năm bên đó anh sống được và trở về là vì anh muốn gặp lại em, giờ anh đã gặp rồi những giây phút bên em anh mới cảm nhận được hạnh phúc của cuộc sống này. Xa em anh chỉ như người vô hồn, anh sẵn sàng đánh đổi cuộc sống của anh chỉ cần một phút hạnh phúc bên em là được.
Ba năm trước anh đi đầy niềm tin về một tương lai cho anh và em. Sang bên đó dù tối tăm nhưng anh đã cố gắng rất nhiều và rồi anh thấy ánh sáng…
Nhưng hôm nay anh về đây, em xa anh là em đã đóng mất cánh cửa của cuộc sống trong anh rồi. Giờ nó tối lắm em à, không có một chút ánh sáng hay một tia hy vọng thì anh làm sao sống được. Ba năm trước anh đi để tìm hạnh phúc còn giờ đây anh muốn đi để thoát khỏi nỗi đau của mình. Vào ngày đó anh sẽ đi em à, nhưng là đi mãi mãi vì anh sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa, anh không còn mục đích sống, không còn niềm vui. Không ai có thể giúp anh và anh cũng không còn con đường nào khác. Em hãy bước tiếp con đường em đã chọn, nếu có buồn chắc em cũng chỉ buồn vài ngày thôi. Anh chỉ hối tiếc một điều là anh chưa cưới được em làm vợ nhưng em hãy tin rằng dù bất kể ở nơi đâu anh vẫn chỉ mãi yêu mình em mà thôi. Chưa một giây phút nào anh không nghĩ về em.
Còn 10 ngày nữa, những ngày được gặp em là những phút hạnh phúc cuối cùng của anh. Anh sẽ trân trọng những giây phút đó. Em hãy giúp anh được sống những phút hạnh phúc và ý nghĩa đó là anh cảm ơn em lắm rồi …”
Là sao đây anh. Anh đang nói với em những lời từ biệt đó sao. Nếu như thế thì em phải làm thế nào đây anh. Em phải làm sao?
Anh có biết mỗi lần gặp anh lý trí mách bảo em cố gắng thế nào để lạnh lùng với anh, nói những câu thật tàn nhẫn cho anh hận em chấp nhận mà xa em. Nhưng con tim em lúc đó bình yên thực sự, em chỉ muốn có một vòng tay ôm em thật chặt, cho em được tựa đầu vào ngực anh, thế là đủ… Nhưng lý trí đã thắng mất rồi anh à! Em cảm nhận được nỗi đau trong tim anh nhưng em không thể từ bỏ gia đình mình để đến bên anh được.
Không biết anh có đọc được những dòng này không nhỉ vì em biết hằng ngày anh vẫn vào mục này để cảm nhận những câu chuyện, những tình cảm giống anh. Sâu thẳm trong trái tim em có nói ngàn lời xin lỗi đến anh thì cũng làm sao giúp anh vượt qua nỗi đau này. Em viết những dòng này ra vì em không biết nên làm gì nữa chỉ cầu mong anh đừng làm vậy với em. Đừng để cuộc tình 8 năm của chúng ta phải kết thúc mà hai người phải ở hai thế giới. Đừng bắt em phải lựa chọn nữa...
“Anh ơi! Đừng để em phải nợ anh cuộc sống của anh anh nhé!”