Cứ yêu nhau cho sung sướng thôi
Tôi chỉ muốn là một phụ nữ bình thường. Vậy tại sao lại phải ràng buộc đời mình vào cuộc sống gia đình, nơi biến tôi thành người phụ nữ đáng lẽ phải có ba đầu, sáu tay, 48 tiếng một ngày?
Một cậu bạn nhiều năm không gặp mới đây viết thư hỏi thăm, câu cửa miệng, như muôn người, vẫn là: “Cưới chưa? Lang thang rong ruổi khắp cuộc đời lâu thế?”. Trong thư trả lời, tôi viết: “Chưa cưới. Cứ yêu nhau cho sung sướng thôi, chẳng cưới”. Bạn cười khì khì: “Tây nhỉ?”. Thật ra cũng không phải chỉ ảnh hưởng của việc Tây hóa, mà con người sống trên đời, xét cho cùng, ai chẳng hướng đến sự thoải mái, hạnh phúc, bình lặng của tâm hồn, ai không muốn đi trên con đường tốt nhất cho bản thân. Nên những người phụ nữ trẻ và thức thời bây giờ không vồn vã lao vào hôn nhân, không gấp gáp cưới ngay người đàn ông thứ “n” mình gặp chỉ vì đã đến tuổi phải cưới chồng. Phụ nữ giờ bình thản hơn, nhận ra cuộc sống không chỉ xoay quanh ông chồng và đứa con, mà còn là chính bản thân mình, theo đuổi thứ công việc mình thích, có thời gian làm những gì mình muốn. Chúng tôi cũng yêu đương, muốn yêu đương, vẫn yêu đương. Nhưng chúng tôi chỉ yêu đương, không vội vàng cưới.
Cậu bạn gật gù vẻ hiểu biết: “Phụ nữ sự nghiệp hả? Cũng phải, phụ nữ thời hiện đại”. Tôi mới phát hiện ra cậu hiểu lầm nghiêm trọng hình ảnh người phụ nữ hiện đại. Phụ nữ chúng tôi không từ bỏ gia đình để theo đuổi sự nghiệp bởi vốn cuộc sống không chỉ có sự nghiệp. Cuộc sống còn là có thời gian thư thả ngồi đọc cuốn sách mình mới mua, thi thoảng đi du lịch, ngồi cà phê với bạn hay đi bar, theo đuổi sở thích riêng, có những khoảnh khắc tĩnh lặng một mình. Sự nghiệp cũng là một phần của cuộc sống, ai mà chẳng muốn tìm được công việc mình thích, thứ công việc khiến bản thân say mê, hào hứng, chứ không chỉ vì cơm áo gạo tiền. Sự nghiệp quan trọng, vì chúng ta gắn bó nó 8-10 tiếng một ngày, nhưng tôi không chỉ sống vì công việc, vì sự nghiệp. Cuộc sống vốn nhiều hơn thế!
Chúng tôi vẫn chỉ yêu đương, không vội vã làm đám cưới (Ảnh minh họa)
Cậu bạn nhướn mày hỏi: “Thì cứ du lịch, cứ đọc sách, cứ đam mê, có ông chồng nào cấm. Lý do gì không cưới?”. Tôi vừa muốn thở dài buồn, vừa muốn cười phá lên. Nghĩ kĩ lại, cũng không phải bởi cậu bạn ngây ngô, chỉ bởi sinh ra là đàn ông và đàn bà ở Việt Nam vốn đã được phân biệt nuôi dạy khác nhau. Tôi nhớ thuở nhỏ, mình bị cấm đủ điều. Đến cười cũng không được cười phá lên vì con gái như thế không đoan trang. Trẻ con chạy nhảy hiếu động là bình thường, nhưng là con gái nên bị mắng mỏ, chê bai đủ điều. Rồi công dung ngôn hạnh. Rồi bếp núc. Rồi lo toan mọi chuyện trong gia đình…
Phụ nữ nếu có chồng thì đều bất đắc dĩ phải trở thành superwoman. Giả sử nếu chồng đi làm, vợ ở nhà cơm nước nuôi con thì tôi thấy việc người vợ ở nhà nội trợ chăm chút cửa nhà cũng là bình thường, ấy gọi là phân chia công việc. Nhưng thực tế hiện nay, chồng và vợ đều đi làm 8 – 10 tiếng một ngày, nhưng vợ tan sở phải vội vã về nhà, nấu cơm, dọn dẹp, chăm con. Còn chồng rời văn phòng, không đi uống bia bàn việc cứu thế giới thì cũng ngồi nhà đọc báo chờ cơm. Cơm xong, chồng nhàn nhã xem Superman cứu thế giới, vợ lặng lẽ ngồi rửa bát. Đấy chỉ một trong việc tất lẽ dĩ ngẫu của cuộc sống gia đình. Với người phụ nữ, còn áp lực nhà chồng, còn hàng xóm láng giềng, trách nhiệm gia đình hai bên, còn đủ thứ có tên và không tên khác nữa. Đáng lẽ sinh ra, phụ nữ phải có ba đầu, sáu tay, 48 tiếng một ngày.
Nhưng tôi chỉ muốn được là một người phụ nữ bình thường thôi. Tôi có học thức, có công việc đủ để tự nuôi mình, tôi có sở thích riêng, đam mê riêng, tôi nấu ăn tàm tạm, thi thoảng không có hứng nấu sẽ ra ngoài ăn hàng, tôi cũng có những tâm hồn đồng điệu với mình, cũng thích đến rạp xem phim buổi tối, vậy tại sao tôi – với tất cả những nhu cầu hết sức bình thường ấy của mình – lại phải ràng buộc đời mình vào cuộc sống gia đình, nơi biến tôi thành người phụ nữ đáng lẽ phải có ba đầu, sáu tay, 48 tiếng một ngày? Nhân danh tình yêu thiêng liêng? Vậy thì chúng ta cứ yêu nhau, nhưng không cưới.
Đấy, những người phụ nữ trẻ thức thời, có ý thức cao về bản thân sẽ nghĩ như vậy. Như một con gấu ngủ đông đã lâu, đến một ngày chúng tôi choàng tỉnh dậy và nhận ra mình phải dần tự làm chủ đời mình! Thời đại thay đổi. Người ta cứ nói mãi phụ nữ phải thay đổi thế này, thay đổi thế kia, phải tiến lên, phải tự tin, phải đủ thứ có tên và không tên, nhưng người ta quên rằng trong mối quan hệ trai gái, không chỉ có một bên thay đổi mà vẫn giữ mọi thứ cân bằng. Chính đàn ông giờ mới phải là người cần nhìn lại chính mình. Họ cũng nên thấy rằng mình được hưởng một cuộc sống rất tiện nghi (Ai chỉ hưởng thụ mà không thấy tiện nghi?) Nhưng như thế là bất công cho bạn đời của mình. Cũng phải san sẻ, cùng gánh vác công việc với bạn đời của mình chứ.
Tôi ngày hôm nay không còn muốn cố gắng 200 phần trăm trong một mối quan hệ, dù là bạn bè, người yêu, đồng nghiệp hay bất kể người nào. Tôi thấy rằng một mối quan hệ vốn gồm có hai người, vậy nên phải cùng nỗ lực, cùng muốn thay đổi, cùng chia sẻ, cùng tiến cùng lùi. Một bàn tay có vỗ mãi cũng chẳng nên được tiếng đấy thôi?
Vâng, phụ nữ thức thời bây giờ nghĩ như thế!