Cơn mưa ướt đẫm cuộc đời

Sự kiện: Những tâm sự hay

Có những cơn mưa mãi ướt đẫm cuộc đời, để lại vết thương lòng sâu không thể tưởng.

Mình sang Đức vài năm mới đủ 19 tuổi, nhưng mẹ vẫn không dám để mình về Việt Nam một mình, nên phần thưởng vào đại học mẹ dành cho mình là chuyến về thăm quê hương sau bao năm xa cách. Mình háo hức vui tươi như ngày thơ bé để chuẩn bị cho chuyến đi ngày ấy. Mình lần lượt nhớ lại từng đứa bạn xưa, một số đứa vẫn thư từ với mình. Chỉ duy nhất một người, mình không hề viết thư, cũng không hề nghe gì về anh nữa.

Một lần có bạn gái thân viết thư kể là đã nhìn thấy anh chở một cô gái trẻ trung, xinh xắn trên đường. Lúc ấy lòng mình thắt lại. nhưng khi ngang qua cửa hàng bán nước hoa, mình vẫn không kìm được lòng bước chân vào để chọn mua tặng anh một lọ nước hoa có mùi của quế thơm dịu nhẹ mà ấm áp như hơi thở của anh ngày nào.

Sau bao nhiêu năm xa cách mình vẫn nhớ anh như những ngày còn đi học, nhớ từng nụ cười, sóng tóc của anh mà nhủ lòng: Ừ, mình đã không có được anh. Nhưng ít ra lần này về sẽ gặp lại được một lần, chỉ một lần thôi để rồi ra đi mãi mãi.

Không báo cho ai biết trước mình lên máy bay về Hà Nội thân yêu. 13 giờ bay dài như vô tận khi lòng ta nao nức muốn về chốn cũ, muốn gặp lại con đường xưa, muốn đứng dưới bóng những cây đại thụ ở sân trường thủa nào vô tư xòe bóng, và những cây phượng chín hồng màu hạ, nghe tiếng sóng Hồ Tây vỗ nhẹ dạt dào… Lòng mình xôn xao buông hồn lang thang theo từng kỷ niệm, từng nụ cười và dòng điện giật khẽ khi vô tình mình chạm tay anh…

Từ trên không trung khi bay vào Hà Nội nhìn xuống là một dải xanh thanh bình mướt mắt khiến lòng mình bất chợt dịu hẳn, thay vào đó là cảm xúc êm ả bình yên khi trở về. Bước chân ra khỏi sân bay, hơi nóng hầm hập của trưa Hà Nội ùa vào, nhộn nhạo ồn ào cùng một thứ mùi mà trước khi đi xa mình chưa biết. Việt Nam có mùi của thức ăn, của hơi thở, mồ hôi rộn ràng trong từng nhịp sống. Mẹ con mình lên taxi về một khách sạn trong lòng Hà Nội. Vứt vội đồ đạc là mình giục mẹ nhanh thay đồ đi mua thẻ điện thoại. Mẹ bảo thật buồn cười, việc đầu tiên mình làm khi về với quê hương là đi mua thẻ điện thoại, đơn giản là để gọi cho lũ bạn ngày bé. Mình chỉ gặp được năm bạn, những đứa kia phân tán trên mọi nẻo đường của cuộc sống. May mắn là đứa bạn thân vẫn ở Hà Nội và đang được nghỉ hè.

Cơn mưa ướt đẫm cuộc đời - 1

Tối ấy cả bọn gặp nhau. Bạn bè cũ có bao đều muốn nói, bao chuyện muốn kể. Đêm đầu tiên ở Hà Nội mình thức trắng trò chuyện, vui chơi ca hát với bạn bè. Thế mà vẫn dậy sớm ngắm Hà Nội lúc tinh mơ, khi hơi lạnh vẫn nhè nhẹ phủ trên đường phố. Ngồi sau xe máy ôm chặt cô bạn thân mà mình run lên vì sung sướng. Ôi, sáng sớm Hà Nội của mình vẫn thơm tinh khiết, vẫn thoảng hơi lạnh Tây Hồ. Mình mong những phút giây run rẩy ấy cứ thế trôi, đừng dừng lại.

Qua trường học cũ, mình nhớ tuổi học trò như một giấc mơ hồng đẹp, cồn cào tràn nhung nhớ. Phượng – tên cô bạn thân - chở tôi đi khắp mọi nẻo đường thơ trẻ, gặp cả bạn cũ, bạn mới, nếm đủ thứ mùi vị của cuộc sống ồn ào náo nhiệt Hà thành,  trộn lẫn trong hương sen Tây Hồ, những quán cà phê, quán trà mới - cũ.

Lần ấy Phượng dừng xe trước một khách sạn, nó níu tay hỏi mình: “Này, cậu không muốn đến thăm thầy ấy ư?"

-Có chứ!

-Vậy về ngủ đi, chiều tớ chở cậu đến đó. Bao nhiêu năm rồi, không biết... có thay đổi gì không!

-Ừ! Chiều nhé.

Tôi trả lời yếu ớt và quay đi, không muốn Phượng nhìn thấy lòng tôi dâng trào cảm xúc.

...Chiều ấy tôi cùng Phượng đến nhà anh. Ngày ấy tôi chỉ đến nhà anh có một lần. Sau bao năm con đường xưa thay đổi thật nhiều, nhà với nhà, phố chìm trong phố, nhưng tôi vẫn chỉ cho Phượng đến được nhà anh. Chiếc cổng sắt nhà anh sơn lại màu xanh, chỉ ngôi nhà đằng sau cánh cửa ấy cao hơn, to hơn và không còn nhìn thấy cây ổi chìa cành  trĩu quả như ngày trước. Tôi bấm chuông, sau một hồi chờ đợi có một khuôn mặt nữ trẻ trung hé sau cánh cửa:-Chị hỏi ai?

Tôi lúng túng hỏi tên anh, gọi anh là thầy giáo.

-Anh ấy không có nhà, chị có nhắn gì không?

-Không, là học trò cũ tôi chỉ muốn đến thăm thầy thôi... nhờ chị chuyển giùm món quà nhỏ này đến tay thầy ấy.

-Vâng, em sẽ đưa, chào chị.

Lắp bắp chào cô gái lạ lẫm. Tôi trở lại với Phượng, đầu óc choáng váng, rối tung. Lòng tôi chợt hoang vắng… chơi vơi... Tôi muốn gào lên chạy qua cánh cổng, muốn gặp anh, muốn nhìn thấy nụ cười ngày ấy, muốn hỏi anh còn nhớ..., hay đã… quên…

Không, tôi tự nhủ. Mình đã ước đoán trước, đã chấp nhận chỉ một lần gặp mặt rồi thôi. Lòng tôi trống rỗng, dại tê. Thấy điệu bộ  của tôi, Phượng không nói một lời mà chở tôi đi luôn. Hoàng hôn dần buông trên những con đường lộng gió. Tôi lặng lẽ ngồi sau ôm bạn, những giọt nước mắt cứ thế bay bay ngược lại phía sau. Trời chuyển mình ì ầm sấm động. Cơn mưa Hạ sầm sập đến bất ngờ… Cơn mưa ngày ấy cũng bất ngờ như thế. Ướt đầm run rẩy Phượng đỗ xe vào tránh mưa trong quán nước bên đường. Cầm trên tay chén trà nóng, đắng ngắt vị trà Thái Nguyên, mà nước mắt tôi không ngừng rơi rơi… mặn chát  theo cơn mưa hạ. Cả buổi tối Phượng ngồi bên tôi, không nói một câu, nó chỉ lặng lẽ ôm vai tôi âm thầm run rấy.

Sau đó Phượng đưa tôi đi chơi nhiều cùng bè bạn, nhưng tôi không nhớ nổi mọi chuyện thế nào, vì mọi cảm giác như mộng du tê dại… Có những cơn mưa đi qua cuộc đời tôi mà tôi không nhớ chúng nữa. Nhưng có những cơn mưa mãi đẫm ướt cuộc đời, để lại vết thương lòng sâu không thể tưởng, những vết hằn mà năm tháng cũng bất lực…

Chia sẻ
Gửi góp ý
Theo Tường Vi (Gia đình)
Những tâm sự hay Xem thêm
Báo lỗi nội dung
GÓP Ý GIAO DIỆN