Tự nguyện hiến xác để chuộc lại lỗi lầm

Sự kiện: Đằng sau song sắt

Anh ta muốn được hiến xác cho khoa học như một cách chuộc lại những lỗi lầm.

Phạm nhân Trần Hồng Chương – đội trưởng đội văn nghệ của trại giam số 3 (Thanh Chương – Nghệ An) là một phạm nhân nổi tiếng của trại. Nổi tiếng bởi, Chương là hạt nhân của đội văn nghệ trại giam, là tác giả nhiều ca khúc, nhiều vở kịch đầy tình người và khát vọng hướng thiện. Nổi tiếng bởi nguyện vọng của Trần Hồng Chương sau khi chết là được hiến xác cho khoa học, như một cách chuộc lại những lỗi lầm đã qua trong cuộc đời mình.

Ý chí “xương rồng” trên mảnh đất nghèo

Tôi sinh năm 1972, tại vùng quê Can Lộc nghèo khó của tỉnh Hà Tĩnh. Cũng giống như rất nhiều người đã sinh ra và lớn lên ở mảnh đất này, tôi đã trải qua những ngày tháng thơ ấu đầy khó khăn, đói ăn đói mặc.

Người Hà Tĩnh đi đến đâu cũng có một niềm tự hào, đó là dù nghèo nhưng luôn hiếu học, luôn cần cù, chịu khó, cố gắng học hành thành tài để thay đổi cuộc đời mình.

Bố mẹ tôi nghèo, gia đình thường xuyên thiếu ăn thiếu mặc, nhưng bố mẹ luôn nói tôi nhất định phải học hành thành tài. Tôi như một cái cây xương rồng lớn lên trên mảnh đất cằn cỗi, luôn cố gắng vươn lên trong cuộc chiến sinh tồn giữa dòng đời khắc nghiệt.

Ngày nhỏ tôi thông minh, học giỏi và rất siêng năng. Hết những năm phổ thông, với mơ ước làm giàu, tôi thi vào chuyên ngành kinh tế của trường Đại học Tổng hợp Hà Nội. Tôi ra Hà Nội học, bố mẹ tôi hầu như chẳng có tiền chu cấp cho tôi ăn học.

Cứ dành được một hai trăm nghìn, bố mẹ tôi lại gửi ra. Số còn lại, tôi tự khắc phục lấy. Những năm tháng ở giảng đường đại học, tôi vừa đi học vừa đi làm thêm kiếm tiền. Tôi đi làm gia sư, làm phụ hồ, làm phu khuôn vác.

Tất cả những công việc cực nhọc nhất tôi đã trải qua, miễn là có tiền. Sự nỗ lực của tôi đã được đền bù xứng đáng. Tôi tốt nghiệp đại học với tấm bằng đỏ và tìm đường vào Sài Gòn lập nghiệp. Ở Sài Gòn, tôi vừa đi làm thêm kiếm tiền trả tiền nhà, tiền sinh hoạt, vừa chờ một cơ hội công việc phù hợp với mình.

Trời không phụ lòng người, sau rất nhiều vòng thi, vượt qua gần 1000 thí sinh, tôi đã trúng tuyển, được nhận vào Trung tâm Thông tin Thương mại của Bộ Công thương, chi nhánh Thành phố Hồ Chí Minh.

Được nhận vào cơ quan bộ, với tôi là một giấc mơ đẹp nhất cho đến thời điểm đó. Khi nhận được quyết định vào làm việc, tôi đã rối rít cảm ơn những người đã phỏng vấn tôi và đồng ý nhận tôi.

Tôi vẫn nhớ người phỏng vấn tôi ở vòng cuối cùng là một người đàn ông sang trọng, có gương mặt phúc hậu và ánh nhìn hiền từ. Khi nghe kể về hoàn cảnh của tôi, ông ấy đã nói: Tôi trao cơ hội cho cậu, cậu hãy cố gắng để khẳng định tài nặng của mình.

Sau khi vào làm việc ở Bộ Công thương, tôi được đưa về phòng kinh doanh phát triển thị trường. Ở Bộ có nhiều dự án. Với mỗi dự án thành công, tôi đều được chia một khoản tiền lớn.

Sau mấy tháng đi làm, số tiền dành dụm được tôi dành để đầu tư vào bất động sản kiếm tiền sinh lãi. Chỉ sau 3 năm, tôi đã có một khoản vốn kha khá, với một chiếc xe ô tô, và một số tiền phòng thân.

Năm 1999, tôi lập dự án khai thác tiềm năng của khu vực miền Trung quê tôi và được chấp nhận. Tôi trở về mảnh đất Hà tĩnh với quyết tâm cùng người dân Hà Tĩnh xây dựng quê hương. Tôi trở thành niềm tự hào của gia đình, của bố mẹ và con gái tôi.

Đồng tiền khiến tôi gục ngã

Tôi lấy vợ sớm nhưng chẳng may hoàn cảnh bất hạnh nên sớm phải rơi vào cảnh gà trống nuôi con. Khi vào Sài Gòn lập nghiệp, tôi phải gửi con lại cho bố mẹ nuôi.

Lúc gia đình còn nghèo, cuộc sống của chúng tôi khá chật vật. Nên khi thành đạt, tôi cố gắng bù đắp cho bố mẹ tôi. Tôi giúp bố mẹ tôi sửa nhà, giúp chị em ổn định kinh tế, và giúp người có hoàn cảnh khó khăn trong xóm nuôi con ăn học.

Thời gian này, vì thường xuyên làm việc với nhiều cơ quan ban ngành mà tôi tình cờ quen với Hồng Anh, cán bộ Phòng Công nghệ sinh học của Sở Khoa học Công nghệ. Tôi đã kể cho Hồng Anh nghe về hoàn cảnh của mình.

Thấu hiểu hoàn cảnh của tôi, Hồng Anh đã nhận lời yêu tôi và cùng tôi xây dựng hạnh phúc. Biết tôi đã có một đời vợ, gia đình Hồng Anh phản đối gay gắt nhưng chúng tôi vẫn đến với nhau.

Sau đám cưới, chúng tôi cùng xây dựng tổ ấm, vun đắp tương lai. Hạnh phúc của gia đình hoàn hảo hơn khi chúng tôi đón đứa con chung đầu tiên của hai vợ chồng.

Có vợ con, tôi càng phấn đấu để phát triển sự nghiệp. Nhưng trên đà thành công, có lẽ vì mọi việc quá suôn sẻ, tôi đã háo thắng và đã mắc những sai lầm không thể sửa chữa được. Thời gian ở Hà Tĩnh, tôi có quen với một người đàn ông dắt mối cho lao động sang xuất khẩu ở các nước châu Âu.

Ông ta hứa sẽ chi cho tôi hoa hồng 200 USD một người nếu tôi giúp ông ta tìm được những người có nhu cầu xuất khẩu lao động ở Hà Tĩnh. Mãi sau này trong quá trình làm ăn, tôi mới biết đường dây này đưa người đi xuất khẩu lao động bất hợp pháp.

Lẽ ra tôi phải dừng lại, phải tố cáo sự phi pháp của đường dây xuất khẩu lao động này, nhưng lúc tôi biết sự thật, đối tác đã hứa chia cho tôi 50 % lợi nhuận. Ma lực đồng tiền và bản lĩnh sống kém cỏi đã khiến tôi liều nhắm mắt đưa chân.

Tôi làm một bộ dấu giả của Trung tâm Thông tin Thương mại của Bộ Thương mại, dấu chức danh, dấu tên và con dấu của Trung tâm này ở khu vực miền Trung để tiếp cận với nhiều người dân có nhu cầu đi xuất khẩu lao động.

Chỉ trong vòng vẻn vẹn 4 tháng, tôi đã thu về số lợi nhuận 120 nghìn USD. Toàn bộ số tiền này tôi mua một ngôi nhà ba tầng, mở phòng karaoke và kinh doanh nhiều dịch vụ khác.

Công việc cứ thế trôi đi thuận lợi, số tiền tôi thu về có lúc lên đến 200 nghìn USD. Tôi hoàn toàn mờ mắt vì đồng tiền, mà không hề lường đến những hậu quả sẽ phải chịu.

Càng dấn sâu vào con đường tội lỗi này, tôi càng thấm thía một điều: đồng tiền có sức mạnh chi phối khủng khiếp các mối quan hệ trong thời đại này, có thể biến không thành có, biến đen thành trắng, biến những điều tưởng như không thể thành có thể….

Tôi cứ thế lao vào vòng xoáy của các vụ làm ăn bất hợp pháp, không hề nghĩ đến chuyện dừng lại và hậu quả của nó. Đã có những lúc, tôi trở thành chuyên gia đưa người đi nước ngoài, đặc biệt là các thị trường Đông Âu, Nga, Úc, Mỹ, Đài Loan….

Đã có những lúc kể cả 19g tối, tôi cũng có thể lấy visa nhập cảnh vào các nước Nga, Belarut, Ba Lan….Những khách hàng có vết đen, không có giấy tờ tùy thân cũng được tôi đưa từ hà Nội vào Sài Gòn, qua Campuchia rồi từ đây sang các nước với giá cao gấp đôi. Tất cả là nhờ tiền.

Có tiền, tôi bắt đầu xao nhãng gia đình. Tôi thường xuyên xa nhà, tham gia những cuộc nhậu nhẹt, tiệc tùng để mở rộng quan hệ với đối tác.

Nhà hàng, quán bar, các tụ điểm ăn chơi xa xỉ, trụy lạc trở thành điểm đến quen thuộc của tôi với nhiều cán bộ có chức quyền, các đầu nậu, đầu mối, các quan chức tại các sân bay, hải quan, cửa khẩu….

Trong guồng quay đó, tôi không còn thời gian để thăm gia đình, vợ con, bạn bè. Đã nhiều lần mấy tháng không về thăm cha mẹ, xa vợ đẹp con thơ, vợ tôi nước mắt ngắn dài trách móc ôi, thậm chí ghen tuông, nhưng tôi không có thời gian để tâm sự, an ủi vợ.

Tôi sa đà vào các cuộc vui của giới thượng lưu, ăn chơi trác táng, say sưa tiệc tùng và qua đêm với những người đẹp là chân dài, là người mẫu, tiếp viên hàng không.

Tôi đã phải trả giá cho những hành động của mình. Chuyện đưa người bất hợp pháp sang các nước lao động của tôi bắt đầu đổ bể khi nhiều hồ sơ giả bị phát hiện tại các sân bay. Tôi phải đền tiền cho những người lao động.

Nợ nần bắt đầu chồng chất. Không có tiền, tôi đi lừa của những người ký hợp đồng lao động mới, lấy chỗ này đắp chỗ kia. Những người đi lao động ở nước ngoài bỏ về nước vì không có được công việc như đã hứa đã đến Bộ Công an làm đơn tố cáo tôi. Tôi đã bị công an bắt vào một ngày cuối năm.

Chỉ đến khi mất hết tất cả, tôi mới nhớ đến những người thân của mình. Đêm đầu tiên bị bắt về tại Trại tạm giam B24 của Bộ Công an, tôi nằm co ro, trong đầu ngập tràn hình ảnh cha mẹ.

Chắc cha mẹ tôi sẽ tuyệt vọng lắm khi biết tôi ra nông nỗi này. Còn vợ tôi, con tôi sẽ đau khổ tột cùng, không còn đủ sức để sống khi gia đình tan vỡ. Chỉ vì tham tiền, tham danh vọng giàu sang, tôi đã bất chấp tất cả thủ đoạn để kiếm tiền, khiến bao nhiêu người bị tôi lừa đã rơi vào cảnh tan cửa nát nhà.

Với hai tội danh “Lừa đảo chiếm đoạt tài sản” và “tổ chức cưỡng ép người đưa đi nước ngoài trái phép”, tôi bị tuyên án 24 năm tù và bị buộc bồi thường 1.127 triệu đồng.

Khi nghe tòa tuyên án, tôi chết lặng trong vành móng ngựa, nhưng tôi biết so với hậu quả bao gia đình bị hại đang phải gánh chịu, thì bản án dành cho tôi là hoàn toàn xứng đáng.

Phạm nhân Trần Hồng Chương ở trại giam số 3 (Thanh Chương – Nghệ An)

(Còn tiếp)

Chia sẻ
Gửi góp ý
Theo PV ghi ([Tên nguồn])
Đằng sau song sắt Xem thêm
Báo lỗi nội dung
GÓP Ý GIAO DIỆN