Nuôi gà không cần thức ăn
Thời buổi mà dịch cúm gia cầm cứ nhăm nhe đe dọa loài người thế này, nếu có phương pháp nào để nuôi gà mà không cần thức ăn thì tuyệt cú mèo. Đó không phải suy nghĩ của riêng tôi, mà còn là suy nghĩ của cô gái tóc vàng trong câu chuyện sau đây.
Ấy là khi “tóc vàng” đọc thấy một loạt chuyện về “các cô gái tóc vàng”. Toàn những chuyện mà nhân vật chính rất ngây thơ (nếu không muốn nói là ngây ngây thơ thơ).
Đó là chưa kể những câu chuyện ngắn... ngủn như: Trong tình huống khẩn cấp, các cô gái tóc vàng không thể gọi 911, vì các cô ấy không tìm thấy phím 11 trên điện thoại.
Tóc vàng lấy làm phân vân, làm thế nào để chứng minh rằng mình có trí tuệ “khác người”? Và để trả lời câu hỏi ấy, “tóc vàng” đọc rất nhiều sách báo, lướt web ngày đêm, vùi đầu vào các thư viện từ cấp phường đến cấp quốc gia. Cuối cùng “tóc vàng” chọn phương pháp vừa dễ vừa khó: Chăn nuôi, mà cụ thể là nuôi gà.
Gà của “tóc vàng” mua về cũng giống như bao nhiêu gà khác, nhưng “tóc vàng” muốn chúng phải là loại gà đặc biệt; Không cần ăn cũng lớn. Chỉ có cách duy nhất là rèn luyện dần dần cho chúng thích nghi.
Rồi “chiến dịch” bắt đầu, mỗi ngày “tóc vàng” rút bớt trong khẩu phần ăn của đàn gà một ít. Chẳng bao lâu đã đến giai đoạn gà không cần ăn gì mà vẫn... run rẩy sống, tóc vàng lấy làm mừng rỡ. Nhưng hỡi ôi, khi cô định gọi điện cho giới khoa học để thông báo phát kiến của mình thì... cả đàn gà lăn ra chết.
“Tóc vàng” đau đớn ngửa mặt lên trời mà than rằng:
- Trời hại ta! Sắp thành công thì gà lại chết mất!
*
* *
Ớt của anh, cà của anh
Trời hè oi ả. Bữa ăn tập thể tại công ty hôm đấy có món cà muối xổi rất hấp dẫn. Mọi người ai cũng xúc một ít vào bát mình. Có anh chàng sành ăn pha thêm một chút mắm và xắt vào vài lát ớt chỉ thiên cay xè để chấm món cà này. Rồi anh ta thả cả cơ số cà mà anh ta có vào bát mắm ớt và chọp chẹp rất ngon lành.
Các chị em trẻ xung quanh thèm quá, một chị trong số đó đề nghị:
- Anh cho em chấm cùng nhé!
Rất vui vẻ chàng kia gật đầu. Thế là một xin, mười xúc, các cô còn lại cũng nhao vào chấm chấm mút mút, có cô còn xục cả thìa vào vợt ớt về bát mình.
Trước cảnh hỗn chiến ấy, rất lịch sự chàng trai kia nhường hẳn cho các cô và không sử dụng món cà chấm mắm nữa.
Thấy chàng kia tự dưng không dùng món này nữa, giọng áy náy một cô thanh minh:
- Anh tiếp đi chứ, bọn em ý tứ lắm, chỉ dùng ớt có đụng vào cà của anh đâu!
Chẳng hiểu sao, chàng trai kia mặt đỏ dừ từ mầu “ớt chỉ thiên” chuyển sang “ớt chỉ... địa”!
Tuy Sắc, Cử Tạ tổng hợp