Thư tình: Lá thư cuối cho em
Đôi lời anh viết ra cho đỡ buồn và mong em đọc được mà hãy nghĩ đến con.
Khi những con chữ này nhảy múa trên dòng thời gian của anh, đó cũng là lúc mà theo anh đó là: ”Ngu ngốc và là hạ sách nhất” anh mới đăng lên trang face của mình. Em cũng đừng buồn và oán trách anh bởi anh đã viết mail và nắn nót từng chữ trên hàng mấy trang giấy để gởi cho em mong em đọc qua, nhưng em vẫn dửng dưng hững hờ trước chúng nó…
Em hãy xem đây như lần cuối cùng anh viết về em và anh mong rằng qua một ai đó trong nhóm bạn của em sẽ đọc được những dòng này mà kể lại em nghe như thế thì người viết cũng vui rồi.
Ngày 4/1 là ngày sinh nhật của em, anh cũng đã chuẩn bị tất cả mọi thứ nào hoa, quà và nhất là tự tay mình đi chợ để nấu cho em và con những món mà hai mẹ con thích ăn nhất như mọi năm “dù nay mình đã ly hôn”, bên cạnh đó em có muốn mời ai tham dự thì tuỳ thích nhưng buồn thay con mình cũng đồng ý ở nhà đi chợ với cha thì em bảo em phải đi làm anh về đi…Như thế là xong anh thật đau lòng và về nhà trọ nằm than thở một mình. Đến 10h con trai điện thoại bảo anh rước nó đi chơi vì nó giận em rồi hai cha con cùng đi, đến trưa định mời em và con đi nhà hàng ăn thì em đã đi ăn cùng mọi người trong cơ quan bỏ hai cha con anh thui thủi, hai cha con anh thật sự rất buồn. Đi ăn và đi siêu thị mua sắm đồ tết cho con mà sao anh thấy thật buồn, càng buồn hơn vì đã hơn 21h đêm anh chuẩn bị ngủ thì nhận được số điện thoại lạ, lúc đó anh không định nghe nhưng thấy trong lòng bất an nên anh alo thì trời ơi ai có ngờ đâu bên đầu dây kia thằng con trai mà anh hết lòng yêu thương trong điện thoại nó mượn nhà thầy Tín ngang cửa, nó mếu máo khóc và bảo: “Mẹ bỏ con ở nhà một mình đi nhậu rồi Ba ơi. Ba về với con đi con sợ ma lắm"... anh chết lặng trong người, tức tốc chạy về đến nhà gặp con đứng ngoài đường mắt nó buồn mếu máo nhìn xa xăm xem từng chiếc xe chạy qua có phải là cha hay mẹ mình. Anh không cầm được nước mắt ôm chầm lấy con khóc mà tự trách mình… Anh không sao hiểu được em, Thuỷ Kiều hôm nay không phải là Thuỷ Kiều của ngày xưa mà anh từng yêu thương say đắm.
Ngày xưa khi biết nhau, lần đầu tiên anh đến phòng em cũng là lúc em đang ngồi giặt đồ, lúc đó hai đứa chưa yêu thương gì cả nhưng trong lòng anh nghĩ em sẽ là một người vợ một người mẹ chịu thương chịu khó, sẽ yêu thương và chăm sóc cho chồng cho con rất chu đáo. Sau bao tháng theo đuổi thế rồi mình cũng yêu nhau, trong lúc đó anh cũng có một vài chỗ có thể nói là tốt hơn em nhưng anh yêu em không phải vì em đẹp, em kiêu sa, em tài giỏi hay em giàu có. Anh yêu em vì anh muốn cuộc sống sau nay của anh và con của chúng ta sẽ thật hạnh phúc vì có một người mẹ ngoan hiền. Anh nhớ rất rõ ngày đầu tiên anh chở em đi chơi vào một ngày trời nắng, đường lúc đó bụi bay đầy trời trước khi đi em đã nhẹ nhàng lấy trong chiếc cặp cũ của em đưa cho anh chiếc khẩu trang bảo anh mang để che nắng che bụi, lúc ấy em biết anh vui sướng lắm không tuy là một chiếc khẩu trang nhưng anh thấy nó có giá trị hơn tất cả những gì anh đã có vào thời điểm ấy. Anh mang vào thật ấm áp, hương thơm bình dị đó là mùi thơm của nước xả mà tới ngày nay anh vẫn không sao quên được. Rồi mình cưới nhau, cuộc sống khá chật vật vì lương hai đứa phải tặn tiện lắm mới đủ sống.
Rồi sẽ đến lúc người ta sẽ cười em, anh và con mình, tội cho con mình lắm em à (Ảnh minh họa)
Hơn 1 năm sau cu Bi ra đời trong niềm vui của anh, em và tất cả mọi người. Nó kháu khỉnh rất dễ thương nên ai cũng cưng. Rồi cơ quan của anh giải thể anh bắt đầu tập kinh doanh với đồng vốn là vàng cưới của chúng ta, anh cũng huy động vay ngân hàng thêm, lúc đó mình bán thức ăn gia súc vừa bán bên nhà em và nhà anh đó là thời điểm hót nhất vốn bỏ ra thì ít mà lãi thì cao cuộc sống cũng khá lên. Rồi anh mạnh dạn đầu tư lớn hơn mình thuê hẳn một căn nhà mặt tiền đường Nguyễn Tất Thành để kinh doanh thực phẩm, bách hoá mà ngành chính là Đường cát. Mấy tháng đầu doanh số tăng liên tục có lãi, cuộc sống cũng sung túc hơn thế rồi Đường Cát liên tục tăng giá mình kinh doanh đàng hoàng nên không cạnh tranh được đường lậu từ Thái qua thế là anh cố bám và mong một điều đổi mới, mặt khác việc kinh doanh thức ăn chăn nuôi cũng không gặp thuận lợi người nuôi khi xuất chuồng bán hết thì không nuôi lại mà nợ thì không trả cho mình, khiến đồng vốn của mình đã ít nay còn bị chiếm dụng và thế là hơn một năm mở cửa hàng kinh doanh mình phải đóng cửa. Anh tính toán lại thì mình đã lỗ hết tất cả những gì mình có mà còn thiếu nợ ngân hàng 40 triệu đồng. Trời ơi! Thời điểm năm 2005 mình đã nợ vậy thì sao trả hết nổi. Nhưng có câu “đồng vợ đồng chồng tát cạn biển đông” cả nhà ta cũng sống bền vững yêu thương nhau. Vợ chồng mình dành dụm tiết kiệm chơi hụi và đến năm 2009 mình cũng trả nợ hết và còn mua một lô nền mặt tiền ở khu dân cư. Cuộc sống của vợ chồng mình trải qua biết bao khó khăn, thử thách trong đói nghèo nhưng mình luôn đứng vững vì anh biết có em. Em chịu thương, chịu khó vun vén cho gia đình còn anh cực khổ khó khăn cũng không nản.
Đến năm 2011 mình cũng cất một căn nhà cấp 4 khang trang và đầm ấm trong tình yêu thương của gia đình nhỏ của mình. Anh biết em thay đổi từ năm 2012, em bắt đầu thích chưng diện xe xua, không thích làm mà thích than thở, trở nên cáu gắt, đanh đá và nhất là thích ăn thua đủ với anh… Gặp ai em cũng than hoàn cảnh của mình thế này, thế kia anh không biết bao nhiêu người thích nghe em nói vậy trong khi anh vẫn nuôi em và con được cho dù em không có đi làm, vả lại trong đám bạn thân của em chưa chắc ai bằng em. Em có nhà, có xe tốt và nhất là không làm dâu ai dù chỉ một ngày, tất cả việc nhà anh cũng đã làm hết thì thử hỏi em còn muốn gì nữa? Anh thừa nhận anh có lăng nhăng bồ bịch làm em buồn, em khổ nhưng thử hỏi trong thời buổi này có ai mà không lăng nhăng. Anh thừa nhận anh sai anh không chung thuỷ nhưng anh chưa bao giờ bỏ mặc em và con ngoài mặt hay chỉ trong ý nghĩ.
Bây giờ anh có nói gì cũng không còn ý nghĩa gì nữa, có trách, có giận cũng bằng không. Anh chỉ mong em nuôi dạy con tốt hơn đừng bỏ mặc nó một mình như hôm vừa rồi, con mình còn nhỏ nó sợ ma lắm em không biết sao. Dù chỉ có 19-20h mà mỗi lần nói đi toilet nó cũng kêu cha hay mẹ theo trông chừng nó. Anh những tưởng khi em bỏ nó đi nhậu khi về trễ và nó cầu cứu anh thì về em cũng nên nói một câu an ủi, vỗ về nó và đồng thời nói một câu cám ơn anh, đằng này em mắng nó và chửi xuyên xỏ cả hai cha con anh, bảo nó tại sao không ở nhà mà điện cho cha làm gì? Trời ơi có Phật mới nhịn được, anh nghĩ chắc em cũng từng bỏ nó đi như thế này nên không kiềm lòng được tát cho em một cái và thế là em làm ầm lên ăn thua đủ với anh, em thử nghĩ đàn bà như thế có đáng bị bạt tai không? Anh đánh em là sai giờ anh hối hận và đau lòng lắm nhưng cái bạt tai này mong em nhớ mà nuôi dạy con tốt hơn cũng như muốn đi chơi, muốn đi nhậu thì gởi nó cho anh còn nếu không nuôi được thì anh sẽ nuôi dạy nó một cách vô điều kiện mà không cần em trả phần tài sản của nó lại vì khi ra toà tài sản anh không lấy bất cứ thứ gì mà anh đã xây dựng hơn 10 năm qua mọi thứ anh đều để lại cho con và em. Đôi lời anh viết ra cho đỡ buồn tuy nhiên cũng mong em đọc được mà hãy nghĩ đến con yêu thương con đừng bỏ mặc nó hay gởi gắm nó cho người khác để đi chơi rồi sẽ đến lúc người ta sẽ cười em, anh và con mình, tội cho con mình lắm em à!!!
***
Bạn hãy gửi những bức THƯ TÌNH, những BÀI THƠ do bạn viết về những người thân yêu và gửi cho chúng tôi tại địa chỉ: tamsu.24h@24h.com.vn - 24H sẽ đăng bài của bạn trong thời gian sớm nhất!