Rơi nước mắt lá thư cảm ơn mẹ của cậu con trai sinh non
Alex đã viết thư cảm ơn công lao và sự hy sinh của mẹ dành cho anh trong suốt 25 năm qua.
Alex Taylor (hiện 25 tuổi, người Anh) ra đời khi mới được 16 tuần trong bụng mẹ và nặng chưa đến 1 kg, sự sống vô cùng mong manh. Nhưng nhờ tình yêu và sự kiên trì của mẹ anh, anh không những có thể lớn lên khỏe mạnh mà còn trở thành một chàng trai thông minh, tài năng.
Một tuần sau khi Alex Taylor được sinh ra, mẹ anh đã viết một bức thư cho người mẹ của mình (bà ngoại Alex), bày tỏ sự lo lắng và hoảng hốt của bản thân khi chứng kiến tính mạng của con trai luôn ở trong tình trạng nguy hiểm.
25 năm sau, tình cờ Alex Taylor đọc được lá thư này và cảm thấy vô cùng cảm động trước tấm lòng của người mẹ. Anh quyết định viết thư cảm ơn mẹ bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc trước những hy sinh mà mẹ đã dành cho anh.
Alex và mẹ
Dưới đây là lá thư của chàng trai sinh non gửi cho mẹ:
“Mẹ yêu quý,
Gần đây con đã xem qua thư mẹ gửi cho một người mẹ sau một tuần sinh con ra. Con là "Baby Taylor (khi đó vẫn chưa có tên)" mẹ nói, "con ổn, nhưng mọi chuyện đều có thể bất ngờ xảy ra, vì con rất rất nhỏ". Mẹ viết mẹ và bố đã "sống từ ngày này sang ngày khác, trong nỗi khiếp sợ, chỉ lo sáng hôm sau, khi mở mắt ra thì con không còn ở đó". Mẹ từng bị nỗi sợ hãi hành hạ suốt mấy tuần liền khi con lịm đi rồi lại hồi lại nhiều lần và phải phụ thuộc vào một cái máy thở.
Tình trạng này cứ kéo dài đến 24 tuần. Các bác sĩ thậm chí đã nói rằng, họ không thể cứu được con nữa. Mặc dù như vậy, bố mẹ vẫn giữ vững lòng tin rằng con sẽ sống, và con đã thực sự có thể tự thở. Cảm ơn mẹ vì đã tin tưởng con. Con ngàn lần cảm ơn mẹ! Bố đã kể cho con về "bác sĩ tử thần", người bác sỹ đã nói con sẽ là một người thực vật, không thể suy nghĩ, không thể nói, cười hay đọc viết. Con không trách cô ấy, người bị xuất huyết não như con thì đó là lẽ thường. Đáng tiếc cô ấy quên luôn có một ngoại lệ.
Alex sinh ra khi mới được 16 tuần tuổi
Mọi người nhìn từ bên ngoài không bao giờ hiểu được con đã lớn lên thế nào. Quá trình lớn lên đó hình thành tính cách của con, con dần dần hướng nội. Ở trường tiểu học, con là người duy nhất ngồi xe lăn. Bạn bè luôn xa lánh và kỳ thị con. Các giáo viên cũng không bao giờ đặt câu hỏi cho con trong lớp học, bỏ qua cánh tay nâng lên của con, nó khiến con khó chịu và càng muốn quyết tâm chứng minh bản thân mình. Vì mẹ muốn con coi mình là người bình thường như bao người khác.
Điều mẹ dạy đã khích lệ cho con rất nhiều khi con lớn lên. Thật buồn cười, khi người lớn luôn dạy trẻ con điều hay, nhưng cũng là những người làm tổn thương tâm hồn non trẻ. Khi con bắt đầu học trung học, một người đàn ông đã gửi mail cho con, nói rằng con nên "nhìn thẳng vào sự thật", họ "ước gì con chưa bao giờ được sinh ra". Con muốn mạnh mẽ, nhưng cũng phải rơi lệ vì những lời lẽ đó.
Mẹ biết, con đường duy nhất để giúp con khẳng định mình là học tập. Nhờ sự hỗ trợ đúng đắn từ mẹ, bố, bạn bè và những người khác, con đã nhìn thấy những gì con có thể đạt được. Con tốt nghiệp với tất cả các môn điểm A+, hoàn thành A-level và cuối cùng tốt nghiệp Đại học Warwick. Những ngày này, con là một trong số ít các nhà báo tàn tật trong cả nước.
Con không muốn khoe khoang gì về bản thân, con chỉ muốn chứng minh rằng, mẹ đã đúng: tất cả mọi người đều xứng đáng có cơ hội hưởng một nền giáo dục đàng hoàng, không phân biệt hoàn cảnh nào.
Nhưng những gì con thực sự muốn cảm ơn mẹ cho là mẹ đã cho con cơ hội để sống, để trải nghiệm những quãng thời gian tốt đẹp trong cuộc đời. Bố mẹ sẵn sàng hy sinh tất cả cho người con trai tật nguyền này để con được hưởng những dịch vụ điều trị tốt nhất.
Alex hồi nhỏ thường bị bạn bè xa lánh và kỳ thị
Hôm nay, con đã 25 tuổi, là tấm gương cho nhiều người khác. Bại não vẫn bám theo con suốt cuộc đời. Con sẽ không bao giờ đứng lên hoặc đi bộ được - nhưng không có nghĩa là con chịu một cuộc sống tật nguyền. Con đã trở thành người có ích.
Thư của mẹ kết thúc trong lo ngại về "một vết thương khó chịu" trên chân của con do con bị rút dây truyền ra. Mẹ đã từng cầu nguyện vết thương đó sẽ không hoại tử. Con thực sự không sao, nhưng nó đã để lại một vết sẹo nhỏ trên mắt cá chân của con. Đó là một lời nhắc nhở cho con, mẹ đã nỗ lực thế nào, để con có được ngày hôm nay.
Con trai tự hào của mẹ, Alex Taylor.”