Mất bao lâu để anh tìm thấy em?

Ngồi ở Góc với tiếng pinano nhẹ lướt, cốc đen đá không đường trầm ngâm, anh vắt mình suy nghĩ giữa những chông chênh...

Cô không muốn chơi trò cút bắt như trẻ nhỏ. Cô muốn thấy mình hiện hữu bên cạnh anh, thật gần, thật gần như hiển nhiên phải thế. Nhưng ai đó đang cố gắng đẩy cô ra xa anh, làm cô thấy mình chới với giữa rất nhiều miền cảm xúc mãnh liệt. Thứ tình cảm cô vẫn hằng nâng niu ấy bỗng nhẹ bẫng như một làn mây xốp. Cô thở dài, bất lực, rời xa anh và mang đi theo tất thảy những tâm tư chỉ mình cô biết. Hẳn nhiên, ngày cô đi, anh bàng hoàng và sửng sốt. Anh không cách nào liên lạc được với cô. Anh tự hỏi tại sao lại trở nên như thế.

- Chị ấy vẫn chưa về nhà ạ?
Cô bé có mái tóc dài ngang lưng, tết lệch về một bên vai, ngước mắt nhìn anh hỏi.
- Ừ. Anh không liên lạc được với chị ấy!
- Hai người giận nhau à?
Cô bé lại tiếp tục hỏi, tay vân vê vào nhau.
- Không. Anh… không biết. Nhưng anh thấy có gì đó không ổn.
Anh chau mày, ánh mắt đượm buồn, ngồi thụp xuống cạnh cô bé.
- Hay là… chị ấy hiểu lầm…
- Gì cơ?
- Chuyện anh với em…
- Chuyện anh với em? Sao có thể như thế được. Anh với em làm gì có chuyện gì.

Anh xua tay, xoa xoa nhẹ lên đầu cô bé. Lúc quay đi, môi anh khẽ mím, mày chau lại và nén một nhịp thở dài.

Cô vứt balo xuống giường, thả rơi tự do cơ thể lên chăn đệm. Sau một ngày mò mẫm với các tuyến đường, các chuyến xe rong ruổi lên vùng đất mới, hơi sức trong cô gần như cạn kiệt. Nhưng đó là một cuộc hành trình thú vị. Cô không thấy tự tin cho lắm khi xách balo đi xa khi mà trong đầu vốn dĩ việc nhớ tên đường đã là rất khó khăn. Nhưng không hiểu vì sao sau khi chứng kiến cảnh ấy, những con người ấy, nụ cười và cả ánh mắt ấy cô lại thấy mình như trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cô quyết đi không do dự, không nề hà. Chỉ mất một giờ đồng hồ để thu xếp quần áo, và cô lục tung mọi ngóc ngách trong trí nhớ của mình để có thể tìm được một nơi thích hợp nhất – điểm đến giúp cô giải tỏa những bực dọc và phiền muộn ở thì hiện tại.

- Em có vẻ thích chơi trò mạo hiểm nhỉ?
Giọng nam trầm nói chậm rãi phía bên kia ống nghe điện thoại.
- Em đã xin nghỉ rồi mà. Một tuần. Em gộp tất cả những ngày nghỉ trong năm lại cho chuyến đi lần này. Ok?

Giọng cô nhỏ nhẹ, thanh trong và nhí nhảnh. Cô cười xòa, vừa nghe điện thoại, vừa đi ra phía ban công, cầm bình tưới cho những chậu cây xanh nhỏ xíu.
- Nhưng anh chưa đồng ý. Em thậm chí còn đi trước khi anh kịp đến công ty.
Giọng nam trầm có vẻ nuối tiếc khi nói ra điều ấy.
- Hì, vì em sợ nhìn thấy anh em lại cảm động đến mức không bước chân đi nổi mất. Haha.
Cô cười to hơn, sảng khoái hơn. Rõ ràng người đang nói chuyện với cô bây giờ không phải là anh sếp khó tính, nghiêm nghị mọi khi nữa. Anh đang gọi điện để mắng yêu cô, để hỏi thăm và để trò chuyện với cô.
- Ừm… anh chưa bao giờ đồng ý cho nhân viên của mình nghỉ làm hẳn một tuần chỉ với lý do ngớ ngẩn như em.
- Sao nào? Vậy cho em hân hạnh làm một ngoại lệ đi nhé! Nhé nhé nhé!

Cô vẫn bông đùa, miệng nhoẻn cười tươi rói. Những chậu cây cảnh nhỏ xinh trên ban công ướt đẫm, no nê nước, vài giọt tròn tròn đọng trên lá hắt chút ánh sáng màu tím của buổi hoàng hôn. Cô nhón chân nhìn xuống đất.

- Chu oa!!! Đẹp quá!
- Sao thế?
- Ở đây đẹp lắm! Thành phố cao nguyên này đẹp và buồn kiểu lãng… lãng đãng quá!!!
- …
- Khì khì. Thôi nhé! Em ra ngoài đi dạo chút đây. Cảm ơn anh vì đã không mắng nhiếc em nhiều hơn thế!

Cô quay vào phía bên trong nhà, lấy ra trong vali một áo sơmi trắng cổ điệu, một chân váy voan xếp li nhẹ nhàng, một ví cùng tone với giày cao gót và váy. Rồi cô nhoẻn cười, toan tắt điện thoại khi thấy đầu bên kia im lặng.

- Du à, anh sẽ rất nhớ em!
- ….

Anh lang thang phố cổ, tối cuối tuần nên anh có một chút thời gian rảnh rỗi. Đáng ra anh sẽ đi café với cô em gái, có lẽ cô bé còn lo cho anh về việc biến mất đột ngột của cô. Nhưng anh thấy không bình yên nổi khi bên cạnh một người-không-phải-là-cô. Mặc dù đó là cô em hiểu anh nhiều nhất, chẳng cần anh nói năng gì nhiều, chẳng cần anh phải lên tiếng than vãn, cô bé đủ tinh tế để hiểu anh đang cảm giác như thế nào, sẽ biết cách làm anh vui, biết cách xua đi những muộn phiền trong anh. Nhưng nếu thế, anh sẽ tự nhiên thấy mình có lỗi với cả hai cô gái.

- Anh với Liên là sao thế?
- Sao tự nhiên em hỏi thế?
- Trả lời em đi đã.
- Anh em.
- Thân thiết tới mức nào?
- Em đừng hỏi anh những câu đại loại thế nữa nhé! Anh không muốn đem tình cảm của mình ra so sánh hay đong đếm.

Anh nghiêm mặt, cô ngúng nguẩy. Nếu anh không trả lời cô sẽ giận nhưng nếu anh mà trả lời thật lòng thì cũng khó lường trước được cô sẽ giận anh đến mức nào.

- Anh đừng thân với em ấy quá đấy! Biết chưa?
Cô vò vò mái tóc ngắn ngủn của anh, đùa nghịch.
- Em ghen?
- Sao em lại phải ghen?
- Thế thì tại sao?
- Em không thích!
- Àhhhh…

Anh “à” lên thích thú khi thấy má cô ửng hồng. Cô không trẻ con nhưng vì cô yêu anh nên mới thế. Đó luôn là lý do cho những ghen tuông giận hờn vội vã. Những cuộc hội thoại ngắn như thế một vài lần xuất hiện trong đầu anh. Cô nhắc khéo anh hết lần này đến lần khác. Tự nhiên nhiều lúc anh nhầm tưởng mình đang làm khổ cả hai cô gái.

- Anh đang ở đâu thế?
- Có chuyện gì hả em?
- À… nếu anh không bận thì ra Maxx Coffee ngồi với em. Còn nếu anh bận thì…
- Anh đang bận. Vậy nhé!

Anh thở dài cái thượt. Cuộc điện thoại vừa rồi kéo anh về với hiện tại. Dường như anh vô tâm và hời hợt với những cô gái bên cạnh anh, khiến họ phần nhiều phải suy nghĩ và lo lắng cho anh. Tự nhiên gió thổi thốc khiến mắt anh cay cay. Anh nhớ tới cô nhiều quá! Anh chối bỏ hiện tại để muốn được nhìn thấy cô. Cả nụ cười, cả giọng nói, cả cái cách bông đùa nhí nhảnh. Anh nhớ… nhưng bấm số của cô… tay anh run. Anh sợ. Anh sợ rằng câu nói quen thuộc ấy lại vang lên.

“Thuê bao…”

----

Cô rảo bước quanh chân đồi, đưa mắt nhìn quanh những cặp đôi bẽn lẽn. Cô thích thú nhìn họ ngại ngùng. Họ tay trong tay, họ liếc trộm nhìn nhau, họ cười, họ hạnh phúc, họ đắm say. Chao ôi họ yêu nhau nồng nàn quá!

Cô cầm máy, đưa lên ngắm say sưa và nháy say sưa. Cái cách cô chụp mang theo cả nụ cười trên môi nên tấm ảnh nào cũng chất ngất. Những tấm ảnh tình nhân vô tình lọt vào ống kính khiến cô chạnh lòng. Sau một quãng đường dài, cô dừng lại bên ghế đá, lôi ra trong ví một tấm ảnh. So nó với những tấm ảnh cô vừa chụp, cô cười như mếu.

“Họ đẹp đôi lắm, nhưng họ chẳng đẹp bằng mình ngày xưa, anh nhỉ?”

Cứ thế cô ngồi nhìn tấm ảnh cũ lôi từ trong ví, đôi mắt trong của cô tự nhiên thấy sạn. Bụi bay vào lúc nào không biết nữa. Có lẽ… là gió… gió to quá chăng?
- Em đã khám phá ra cái gì mới mẻ chưa?
- Nhiều rồi chứ ạ!
- Nhưng nghe giọng em như mếu. Em khóc à?

Cô im lặng, tay ngập ngừng. Cô không định nghe điện thoại của anh sếp vào lúc này. Không hiểu sao cô lại bấm nghe, và cũng không hiểu sao cô thật thà.
- Vâng.
- Anh lên đấy nhé?
- Sao cơ ạ?
- Đọc địa chỉ đi, mai anh lên đó!

Giọng nam trầm khẳng định chắc nịch. Cô ngạc nhiên đến hoảng hốt. Điều này cô không nghĩ tới, lại càng không mong đợi. Nếu có, xin hãy là người con trai ấy, người làm tim cô run rẩy. Xin đừng là một ai khác vào lúc này.

Nhưng anh ấy sẽ không có cơ hội, anh ấy sẽ không thể xuất hiện ở đây khi không biết cô đi đâu, ở đâu. Một chút tin tức về cô anh cũng không thể biết.

- Sao em không nói gì?
- Anh muốn em nói gì nhỉ?
- Nghe giống như anh không được chào đón. Nơi thành phố lãng đãng đó, dường như chỉ mong ngóng có một người.

Giọng nam trầm nhẹ nhàng, buồn tênh. Anh khẽ thở dài bên kia điện thoại. Anh ấy nói đúng, cô không ngại ngần than thở.
- Em nhớ anh ấy!

Café cuối ngày, giờ tan tầm khiến dòng người hối hả, anh ngán ngẩm cảnh tắc đường, thay vì về nhà cho kịp bữa cơm tối, anh quay xe, lách mình tìm một quán vắng. Quán ấy nằm trong ngõ nhỏ, ngay khúc cua nên được đặt tên là GÓC.
Ngồi ở Góc với tiếng pinano nhẹ lướt, cốc đen đá không đường trầm ngâm, anh vắt mình suy nghĩ giữa những chông chênh.
- Anh sẽ tìm em nếu đột nhiên em biến mất chứ?
- Huh?
- Có hay không ạ?
- Nhiều khi anh tự hỏi em dành chắc kha khá thời gian để nghĩ ra những câu như thế này nhỉ?
Anh vò đầu bứt tai khó hiểu. Cô nhấm nhẳng véo tai anh, lặp lại câu hỏi một cách kiên nhẫn.
- Nào, trả lời em đi! Anh sẽ tìm em chứ?
- Em có thể biến mất đi đâu được nào?
- Ừm… bất cứ lúc nào, đến bất cứ nơi đâu.

Cô đưa mắt nhìn xa xăm, loáng một cái đã quay sang nhìn cận mặt anh, ghé vào cằm và cắn lên môi anh.
- Á!
- Anh thật ngốc. Phải nói là có chứ. Phải nói là anh nhất định sẽ đi tìm em và nhất định sẽ tìm ra.

 
Anh bần thần, nhìn cô liếng thoắng, đột nhiên anh mỉm cười, lấy tay ghì nhẹ đầu cô va vào trán mình, đặt lên môi cô một nụ hôn rất ấm.

- Ừ. Anh thật ngốc.
Cơn mưa rào bất chợt, anh chạnh lòng với mớ kỉ niệm về cô. Cô bướng bỉnh lúc nào cũng chui tọt vào dòng suy nghĩ của anh. Thú thật là vắng cô, anh làm việc hiệu quả hơn trông thấy, nhưng ngoài giờ làm việc, anh như kẻ mất hồn. Thậm chí, một cốc đen đá không đường cũng có thể làm anh say. Anh say… theo nhiều nghĩa.
- Em rảnh chứ?
- Vâng. Sao thế anh?
- Ra Góc ngồi với anh.
- Ok.

Mất bao lâu để anh tìm thấy em? - 1

Cô thực hiện phép thử này, như một cách làm cho mình an nhiên yêu anh (Ảnh minh họa)

Tắt điện thoại anh mới sực tỉnh. Trời mưa. Mưa tầm tã. Phía góc chân trời nhập nhằng tia chớp. Anh hoảng hốt giật mình, bấm máy gọi lại cho cô em.

- Này, em đi ra ngoài chưa? Đừng đi nữa, mưa to lắm nhé!
- Vâng.

Anh thở phào, cầm cốc đen đá lên uống ực một cái. Anh đang say và cho phép mình hành động như một kẻ mất trí. May thay, anh tỉnh kịp lúc. Cô bé ấy sẽ thế nào nếu đội mưa đến đây ngồi cùng anh?

Thành phố buồn, mưa hoài rả rích. Cô thu mình bên góc cửa sổ, ôm gối nhìn ra xa xa. Phía chân trời xám xịt, mây buồn tiu nghỉu. Cô đã tìm cho mình nhiều hơn một lý do để quay trở về. Trong số những lý do đó, luôn có anh.

Anh xuất hiện, làm đảo lộn mọi thứ. Cô cầm điện thoại để mong ngóng cuộc gọi vốn dĩ không thể có – cuộc gọi từ anh. Cô thay số, chỉ sử dụng số của công việc. Đó cũng là lý do vì sao anh sếp có thể liên lạc được cho cô còn anh thì không. Anh sẽ không được phép biết bất cứ thông tin gì về cô cả. Cô muốn thế, mặc định thế cho phép thử này. Có thể cô ngốc nghếch, có thể cô bị chê là dở hơi. Như đứa bạn thân nói, cô đang tạo điều kiện cho anh và cô em gái kia đến gần với nhau hơn. Nhưng cô mặc kệ. Là của cô thì sẽ vẫn là của cô, đã không phải là của cô thì cô có nắm giữ chặt như thế nào cũng có ngày sẽ tự thoát khỏi cô thôi.

Cô cười buồn, vò cái gối bông. Bất chợt, có tiếng điện thoại.
- Sếp!
- Ừm.
- Có… việc gì thế ạ?
- Mở cửa cho anh!
Cô im lặng, bất giác thấy lồng ngực đau nhói.
- Sao anh biết?
- Nhanh nào, anh đang ở trước cửa rồi đây!

Cô muốn có cái gì đó nhấc cô bay lên không trung, hoặc có gì đó giúp cô ẩn sâu dưới dất. Nhưng cô đang ở trên phòng tầng hai, điều đó là không thể.

- Sao anh lại đến đây?
- Em định cứ nói chuyện điện thoại với anh qua cánh cửa này à?
Cô hơi e dè, hơi sợ sệt, lại hơi hoang mang.
- Anh làm em khó xử phải không?
- Sao cơ ạ?
- Bằng chứng là em vẫn chưa chịu mở cửa cho anh. Em sợ gì à?
- Em…
- Sợ anh?
- Không hẳn.
- À, anh hiểu.
- Anh hiểu gì?

Cô áp lưng mình vào cánh cửa. Ánh mắt cô mờ ảo, cô không biết mình sắp bật khóc vì điều gì. Có những ngổn ngang mà cô chưa kịp thu dọn.

“Sao anh ấy lại tới?”
- Cậu ấy…
- Sao ạ?
- Người em mong…
- ….
- Là cậu ấy…
- Anh đang nói gì thế?
- Anh đứng ở đây trong khi không biết mình đến đây làm gì, tại sao lại xuất hiện đột ngột như thế.
- Có phải, anh đi công tác không? À, em biết rồi, tiện đường đi công tác nên anh ghé qua đây làm em bất ngờ chứ gì?

Cô cố gắng giữ bình tĩnh, cố để người nghe không nhận ra giọng mình đang dần lạc đi. Cô không muốn nghe thêm những gì đằng sau nữa. Cô giả vờ bông đùa với điệu bộ và giọng nói tự nhiên nhất. Nhưng cô thất bại ngay khi cô vừa mới bắt đầu.

- Ừm. Anh nhớ em, Du à!

Giọng nam trầm nói rõ ràng từng chữ một. Tim cô như thít chặt bởi một sợi dây vô hình.

Ngước nhìn đồng hồ, mưa vẫn to và chớp rạch từng đường sáng loang lổ trên nền trời, anh thở dài, xoay xoay cốc đen đá, suy nghĩ không biết nên về hay nán lại chờ tạnh mưa. Lúc anh ngước lên nhìn, trước mặt anh là một cô bé ướt như chuột lột, tóc đuôi sam buộc lệch một bên ướt sũng. Đôi mắt em ướt sũng.

- Liên, sao em lại ở đây?
- Em lạnh quá, gọi cho em một nâu nóng với!
Cô em ngồi xuống, co ro.
- Này, sao em lại ra đây? Anh đã nói là đừng đi rồi mà.
- Em thích!

Liên nhoẻn cười. Lúc em cười, gò má đẩy cao lên, giọt nước đầy từ mi mắt, rơi xuống má, lăn dài.
- Em sao thế?
- Em không sao cả. Ra đây ngồi với anh cho vui, tiện mang cho anh áo mưa nữa.
Anh thấy mình như mếu. Tâm trạng anh rối bời. Cô bé dường như bị lạnh, run lập cập. Anh vụng về cởi áo vest đang mặc trên người khoác lên cho cô bé. Anh nhìn như dò xét.
- Em bị ngố hả?
- Dạ?
- Trời mưa thế này mà còn đi ra ngoài.

Anh lắc đầu, chép miệng, nhìn cô bé co ro, tay áp lên thành cốc nâu nóng, miệng líu ríu mấy câu nhỏ xíu đại loại như: “Có sao đâu”, “em không sao mà”… Anh lại nghĩ đến cô.

- Anh ơi mưa buồn quá! Em thích mưa nhưng không thích bị buồnnnnn!!!
- …
- Sao anh không nói gì?
- Vì em ngố quá! Buồn vui do mình cơ mà.
- Thế tại sao người ta cứ mặc định Đà Lạt là thành phố buồn nhỉ?

Chẳng phải ở đó đẹp lắm sao? Em thích Đà lạt, thích mê tơi lên ấy!
Cô cười típ mắt, cô khoác tay anh, cô dụi đầu vào ngực anh, cô liếng thoắng.

Anh bừng tỉnh. Cô đến Đà Lạt. Chắc chắn thế!

Cô có “hàng xóm”. Là anh sếp. Anh ấy thuê phòng bên cạnh. Cô đã không mở cửa. Cô sợ một cái gì đó sẽ rơi vỡ thực sự nếu như cô mở cửa cho anh ấy. Vì còn anh, anh áng ngữ trong tim cô. Cả cái cảm giác như chuẩn bị phản bội người mình yêu nữa, nó nặng nề, nó như đá tảng, đè lên tim cô. Cô choáng ngợp, và cô khất lần.

“Em đang không khỏe, em muốn nghỉ ngơi. Lát sau anh em mình nói chuyện được không anh?”

Cô thấy mình đuối lý trước sự phân tích của lý trí.
Tại sao anh ấy lại đến?
Tại sao anh ấy chưa cần đến một ngày đã có thể tìm đến bên cô, còn anh của cô thì không?
Tại sao anh ấy lại khiến cô bối rối và khó xử?
Tại sao cô lại cứ bị dao động như thế này? Tại sao? Tại sao?

Cô tự trách mình, bấm liên tục vào điện thoại để kiểm tra hộp thư đến và cuộc gọi nhỡ. Cô thần người ra nhớ rằng anh sẽ không thể gọi đến cho cô khi cô dùng số điện thoại cho công việc. Vậy là cô vụng về tháo pin, thay sim, khởi động máy, cô chờ đợi.

- Em đây…
- Đà Lạt phải không em? Nhắn cho anh địa chỉ cụ thể, anh đến ngay!
- Anh…
- Anh xin lỗi, bây giờ anh mới biết em ở đâu. Em ổn chứ?

Anh ngập ngừng. Nhưng rõ ràng giọng của anh có phần phấn chấn khi đã có thể gọi được cho cô.
- Anh không còn câu nào hay hơn để nói với em à?
Cô phụng phịu, bất giác thấy hơi thất vọng.
-Anh… ý anh là… em… thực sự không sao chứ?
- Có sao đấy, em có sao đấy! Em sợ lắm! Em sợ nhiều lắm anh biết không? Sao không đi tìm em?

Cô vỡ òa lên khóc. Cô tự nhiên như đứa trẻ, cô sợ hãi giọng nói của anh tan biến mất, lọt thỏm vào không gian, cô sợ tất cả là sản phẩm của trí tưởng tượng, cô muốn nhìn thấy anh ngay bây giờ, ngay tại nơi mà cô đang đứng.
- Em ngốc, đừng sợ. Anh đến đây!
- Nhưng… anh đừng tắt máy có được không?
- …
- Để em… biết là anh vẫn đang ở đó…
- Ừ. Anh sẽ không tắt máy.

Cô mỉm cười hạnh phúc. Cô chỉ chờ có thế, chờ phút giây anh nhận ra cô tồn tại trong tim anh, rồi cuống lên đi tìm cô, đến bên cô khi cô sợ hãi. Cô cho rằng mình ích kỷ, nhưng cô lại nghĩ đó là sự ích kỷ tất yếu nếu tồn tại tình yêu. Vì tình yêu là không chia sẻ, cô sợ rằng bất cứ sự sẻ chia nào cũng làm tổn thương đến mình và người khác. Và cô thực hiện phép thử này, như một cách làm cho mình an nhiên yêu anh.

Phải rồi, cô sẽ an nhiên yêu anh khi hạnh ngộ anh giữa cao nguyên lãng đãng, để nắm tay anh bẽn lẽn dưới chân đồi, để thì thầm vào tai anh câu hỏi khó: “Mất bao lâu để anh tìm thấy em?”

Chia sẻ
Gửi góp ý
Lưu bài Bỏ lưu bài
Theo Hạc Xanh ([Tên nguồn])
Những câu chuyện tình lãng mạn Xem thêm
Báo lỗi nội dung
X
CNT2T3T4T5T6T7
GÓP Ý GIAO DIỆN