Liệu tôi có mang tội giết con?

Sự kiện: Những tâm sự hay

Tôi tung một cú đá bằng tất cả lòng oán hận và sức mạnh dồn nén bấy lâu vào cánh cửa gỗ nhà Thảo đang khép hờ. Thật bất hạnh cho tôi là em đang dựa vào sau cánh cửa khóc.

Tôi mồ côi cả cha lẫn mẹ, lớn lên trong tình yêu thương đùm bọc của ông bà nội.

Tôi và Thảo cùng học xong cấp III trường huyện. Chúng tôi thích nhau, nhưng khi Thảo trúng tuyển vào đại học và tôi lên đường đi nghĩa vụ quân sự mới nói lời yêu. Như bao cặp đôi khác, chúng tôi cũng trải đủ những cung bậc của tình yêu. Tôi nhất trí với Thảo là sau khi em ra trường, tôi hết hạn nghĩa vụ quân sự có việc làm ổn định mới cưới nhau.

Song chúng tôi không đến được bến bờ hạnh phúc ấy. Bởi sau khi tốt nghiệp Thảo xin được việc làm ngay. Còn tôi hết hạn nghĩa vụ quân sự, lang thang đây đó 2 năm trời mà chẳng xin được việc gì cho ra hồn nên gia đình Thảo cương quyết từ chối tôi, nhưng không vì vậy mà tình yêu của chúng tôi phai nhạt. Chúng tôi vẫn hẹn hò nhau bất cứ lúc nào có thể. Trong một lần gặp gỡ, không kìm chế được tình cảm, hai đứa đã ăn trái cấm và kết quả là Thảo mang thai.

Gia đình Thảo biết tin, đùng đùng nổi giận, họ bắt Thảo phải phá thai, vì họ đã nhắm cho em một người con trai trên phố thành đạt và thân quen với gia đình. Thảo tìm gặp tôi và hai đứa nhất quyết giữ lại đứa bé. Tôi lấy hết can đảm cùng Thảo đến gặp bố mẹ em để thuyết phục. Song sự nỗ lực của chúng tôi bị gia đình Thảo cương quyết từ chối.

Liệu tôi có mang tội giết con? - 1

Tôi vô cùng ân hận nhưng sự đã rồi, liệu tôi phải làm gì để có được em bên cạnh? (Ảnh minh họa)

Mặc cho Thảo khóc lóc, van xin, bố em đẩy tôi ra khỏi nhà kèm lời sỉ nhục tôi: ”đũa mốc lại chòi mâm son“ và mẹ em rủa tôi cay độc ”đồ mất dạy, đồ không cha, không mẹ“. Đến nước này thì tôi không chịu nổi nữa, máu nóng bốc lên ngùn ngụt, không kìm chế được, tôi tung một cú đá bằng tất cả lòng oán hận và sức mạnh dồn nén bấy lâu vào cánh cửa gỗ nhà Thảo đang khép hờ.

Thật bất hạnh cho tôi là em đang dựa vào sau cánh cửa khóc. Lĩnh trọn lực đẩy cực mạnh em ngã sấp xuống nền nhà. Tôi hoảng hốt lao đến đỡ em. Nhưng bố em đã giáng cho tôi một cái tát nảy lửa và kẹp cổ tống tôi ra khỏi nhà lần nữa.

Sau một tuần nằm viện Thảo đã không giữ được em bé. Tôi biết tin, lòng đau như dao cắt. Và nỗi đau như nhân lên khi bình phục đi làm em lạnh lùng như chưa hề quen biết tôi, không cho tôi một cơ hội gặp gỡ. Em câm nín không trả lời điện thoại của tôi. Tôi như phát điên vì biết rằng mình đã mất Thảo, mất con! Tôi vô cùng ân hận nhưng sự đã rồi, liệu tôi phải làm gì để có được em bên cạnh? Liệu tôi có mang tội giết chết con tôi? Giết chết tình yêu của tôi? Tôi cần sự giúp đỡ của mọi người quá!

Xem thêm các bài viết liên quan:

Người đàn ông kém cỏi

Để anh trọn tình, tôi phải "giết" con

Sốc khi người yêu là con rơi của bố

Chuyện tình người đàn ông không con

Chia sẻ
Gửi góp ý
Lưu bài Bỏ lưu bài
Theo Hùng Lâm (Tiền phong)
Những tâm sự hay Xem thêm
Báo lỗi nội dung
X
CNT2T3T4T5T6T7
GÓP Ý GIAO DIỆN