Gửi hoa Trang
Anh biết sẽ chẳng có phép màu nào có thể cho anh quay lại sống với quá khứ.
Anh biết ngọn đồi ngày ấy giờ vẫn rực tím mỗi mùa sim và những cánh hoa Trang đỏ. Em từng bảo tên em là tên của một loài hoa. Loài hoa ấy chỉ nở âm thầm, ẩn khuất trên núi cao, trên những ngọn đồi hay những cánh rừng già xanh thẳm. Đó là một vẻ đẹp giản dị nhưng rất bình yên, điểm xuyết giữa bạt ngàn cây cỏ. Anh đã bắt đầu yêu loài hoa ấy từ khi gặp em…
Anh biết sẽ chẳng có phép màu nào có thể cho anh quay lại sống với quá khứ. Thế nhưng đã hơn một lần anh buột miệng nói một từ “giá như”… Giá như ngày ấy anh nhận ra tình cảm của em dành cho anh, giá như ngày ấy anh dũng cảm để nói lên rằng “anh cũng rất nhớ em”… thì bây giờ đã khác. Giờ mỗi người một nơi. Anh không còn là thầy giáo thực tập ngày nào, nhiều đam mê và hoài bão. Em cũng không còn là một cô nữ sinh thơ ngây, hồn nhiên và trong sáng. Cả hai giờ đều bị ném vào guồng quay của cuộc sống với bao bộn bề và lo toan.
Vẫn biết rằng mình thật ích kỷ khi có cuộc sống riêng rồi nhưng đôi lúc vẫn nhớ về em, thậm chí nhớ đến quay quắt. Đôi khi kỷ niệm cũ cứ ùa về từ đâu anh không rõ. Nó bất chợt khi một người nhắc đến tên em, có khi là mộng mị trong giấc ngủ. Rồi đôi lúc lại tự hỏi lòng mình “không biết giờ này em đang làm gì, ở đâu”.
Cứ mạnh dạn tiến về phía trước và sống thật tốt nghe em (Ảnh minh họa)
Em là một cô gái Huế dịu dàng, chân chất thôn quê. Đáng ra người như em phải có một cuộc sống yên ấm. Nhưng có lẽ sóng gió đã bắt đầu ập đến với em từ khi gặp anh. Anh không hiểu, một người như anh thì có thể cho em điều gì khiến em phải kỳ vọng, để rồi sau cú sốc tình cảm đầu đời em trở nên chán nản. Em phiêu bạt khắp nơi để hòng quên một người, nhưng không biết rằng dường như cái cố quên và nỗi nhớ đôi khi không phải là hai trạng thái đối lập. Mỗi lần nhận được mail của em, nghe được những bài hát em gửi cho anh, anh lại cảm thấy mình thật có lỗi. Hi vọng đôi khi là động lực để một người bám vào đấy mà sống và phấn đấu. Nhưng khi hi vọng không còn, con người ta sẽ trở nên thất vọng và chán nản. Anh đã hứa bao nhiêu lần, cho em hi vọng và thất vọng, nên trong thâm tâm luôn mặc cảm trước lỗi lầm do mình gây ra. Một lời xin lỗi khó có thể xóa đi tất cả. Nhưng tận trong đáy lòng, anh luôn muốn em tha lỗi cho anh.
Mọi chuyện bây giờ đã kết thúc. Giờ anh đã là có một gia đình nhỏ. Anh biết bản thân phải sống có trách nhiệm với gia đình. Dù yêu hay không yêu, người ấy cũng đã chia ngọt sẻ bùi với anh vì vậy sẽ cùng anh đi hết quãng đời còn lại. Với em, anh chỉ mong em hiểu rằng, tình yêu đôi khi không thể đi đến tận cùng bởi một lý do nào đó, những cảm xúc đã có là có thực và đừng nên cố phủ nhận nó. Hãy coi đó nhu những kỷ niệm đẹp để bước về phía trước và sống thật hạnh phúc. Em hãy mở rộng cánh cửa tâm hồn mình để đón nhận những tình cảm mới, sự quan tâm của mọi người… và biết đâu, một ngày kia sẽ có người xứng đáng hơn anh trở thành bờ vai vững chắc để em tựa suốt quãng đời còn lại.
Anh sẽ giữ mãi những kỷ niệm về em, cất nó trong góc nhỏ của của trái tim, như lời em nói. Còn em, cứ mạnh dạn tiến về phía trước và sống thật tốt nghe em.