“Đã bao lâu rồi anh không hôn vợ nhỉ?“
Câu hỏi của anh khiến chị im lặng, một giọt nước mắt khẽ rơi trên màn hình điện thoại…
Chị lặng lẽ kéo rèm tắt đèn cho con đi ngủ. Hôm nay, như bao hôm khác chị lại nằm phía trong, cu con nằm giữa và phía ngoài là chồng chị. Anh là thế, đi làm về cứ đặt lưng là nằm ngủ khì khì, anh chẳng quan tâm mà cũng chẳng hỏi vợ “em đang nghĩ gì”, “em đang làm gì”,…Đôi khi chị thấy anh dường như đang trở thành một con người hoàn toàn khác vậy.
Ngày yêu nhau anh nào đâu có vậy, anh yêu chị săn đón chị từng tí một. Chỉ cần làm điều gì đó chị giận là anh rối rít xin lỗi, anh tìm cách làm chị cười hết giận mới thôi.
Đặc biệt, nếu chị khóc anh sẽ lo lắng vô cùng. Chính những sự quan tâm đó của anh khiến chị cảm động mà “xiêu lòng”. Mới chỉ 23 tuổi, chị đã theo anh về dinh, bỏ lại bao ước mơ còn dang dở.
Chị cố gắng thay đổi mình để bản thân không bị già cỗi, nhàm chán (Ảnh minh họa)
Ấy thế mà khi cưới rồi, anh lại thay đổi hoàn toàn. Giờ anh không còn cuồng nhiệt như trước nữa. Đôi khi chị cảm thấy anh đang quên đi sự hiện diện của mình trong căn nhà. Chị giận, chị khóc anh mặc kệ.
Có đôi lần anh còn nói "Em lớn rồi sao cứ khóc hoài vậy, con thấy con cười cho". Chị nghe thế, càng khóc to hơn, còn anh thấy vậy bỏ lên phòng nằm xem ti vi. Tôi vẫn ngủ bình thường kệ chị trăn trở.
Đã thế, khi vợ chồng "hòa bình" trở lại anh cũng kệ chị thích làm gì thì làm. Ra khỏi nhà anh cũng không vồn vã ôm hôn vợ như trước, lúc chị nói anh cũng chỉ chu mỏ thơm một cái cho có lệ. Nhiều lần như vậy, chị cũng đâm ra chán nản không còn tha thiết gì tới việc đó nữa.
Chị nghe người ta kháo nhau bí quyết "hâm nóng tình yêu" vợ chồng, chị cũng thử với chồng, không sót một bước nào. Nhưng điều chị nhận được lại là những cái nhìn hờ hững, ngạc nhiên từ chồng. Đôi khi chị cảm thấy anh đang cho rằng chị “hâm dở”, “dị thường”.
Ngay cả tối hôm sinh nhật khi chị diện một chiếc áo ngủ hờ hững, chồng chị cũng chỉ liếc mắt qua rồi chằm chằm nhìn cái ti vi. Thật lòng mà nói, lúc đó chị chỉ muốn đập vỡ cái ti vi kia đi để chồng chị hiểu. Nhưng rồi nghĩ tới đứa con đang say sưa ngủ, chị lại thôi.
Thời gian gần đây, chị không chăm chỉ nhắn tin, gọi điện cho chồng nữa. Chị quên mất lâu nay chị đã quá “nhường nhịn” quá cố gắng, trong khi ai đó lại hờ hững không để tâm đến chị.
Chị tự trách mình dại khờ khi không hiểu ra bản chất vấn đề rằng giữ lửa hôn nhân cần cả hai người, mình chị cố gắng nhưng “ai đó” cứ cố đẩy nó xa hơn thì làm sao có kết quả tốt đẹp được.
Để bản thân cảm thấy thoải mái thanh thản hơn, chị tranh thủ thời gian rảnh rỗi làm đẹp, mua sắm quần áo và sửa sang lại đầu tóc. Chị cố gắng thay đổi mình để bản thân không bị già cỗi, nhàm chán.
Sau 2 tháng về cơ bản, chị cảm thấy cuộc sống dễ chịu hơn, chị không quá để ý về những điều chồng chị làm nữa. Chị mỉm cười, cho rằng “có lẽ cuộc sống như vậy sẽ tốt hơn”. Còn chồng chị thấy sự đổi khác của vợ anh cũng phần nào suy nghĩ.
Có những hôm, chị thấy anh nhìn chị với sự ngỡ ngàng. Vẫn chiếc váy đó, nhưng giờ đây, chị cảm thấy nó dường như đẹp hơn, phù hợp với vòng eo thon thả của chị hơn.
Những buổi làm việc, chị không còn lăn tăn chuyện gửi tin nhắn, hỏi chồng đang ở đâu, thay vào đó anh thường xuyên nhắn tin, hỏi han vợ.
Trưa nay chị nhận thấy anh có vẻ tâm trạng hơn khi hỏi chị “Đã bao lâu rồi anh không hôn vợ nhỉ?”. Chị im lặng, một giọt nước mắt khẽ rơi trên màn hình điện thoại…