Xin lỗi, anh không có "cảm giác"

Sau đêm ân ái đó, tôi bàng hoàng nhận được tin nhắn của anh: "Xin lỗi, anh không có cảm giác gì với em cả".

Gửi Bạn trẻ cuộc sống!

Chỉ còn vài ngày nữa là anh rước cô gái ấy về làm vợ, trong lòng tôi lại trào dâng một nỗi niềm day dứt khó tả. Tôi trách anh bao nhiêu thì tôi lại tự trách bản thân mình bấy nhiêu...

Tôi và anh học cùng nhau suốt ba năm tại một trường cao đẳng. Trong quãng thời gian đó, chúng tôi vẫn không là gì của nhau cả. Gặp nhau cũng chỉ chào hỏi mấy câu bâng quơ, có nhiều cũng chỉ là những lời chọc ghẹo qua lại, đúng nghĩa của một tình bạn trong sáng.

Rồi anh có người yêu, lúc đó tôi rất vui vì hai người bạn cùng lớp tôi đều rất quý mến đã trở thành một cặp. Thời gian cứ thế trôi qua, cho đến năm thứ hai thì anh và cô bạn gái đó chia tay. Tôi không biết lý do vì sao nhưng khi tôi hỏi anh thì chỉ thấy anh cười trừ.

Tốt nghiệp ra trường, mỗi đứa về một nơi, ai cũng tất bật với công việc và những dự định của bản thân mình. Nhưng thời gian đó, tôi và anh vẫn thường xuyên gặp gỡ, đi chơi với nhau và thân nhau từ khi nào cũng chẳng biết. Khi gặp bạn bè tôi hay bạn bè anh, ai cũng hỏi: “Hai người yêu nhau phải không?”, tôi chỉ mỉm cười mà không trả lời gì cả. Có lẽ cũng vì tình bạn thân thiết quá mức giữa chúng tôi và cách trò chuyện gần gũi với nhau đã khiến mọi người hiểu lầm.

Bỗng dưng một ngày, anh cầm tay tôi nói rằng: “Hai đứa mình cưới nhau nhé!”. Dù rất hạnh phúc nhưng trong lòng tôi lại dấy lên một điều gì đó lo sợ, hoang mang… vì hiện tại, tôi và người yêu cũ của anh vẫn chơi rất thân với nhau và điều quan trong nhất là cô ấy vẫn còn yêu anh, dù họ chia tay nhau đã được 4 năm.

Cảm giác dằn vặt với chính mình, tội lỗi với bạn thân nhưng tôi vẫn quyết định theo anh về ra mắt gia đình. Khi gặp mặt tôi, bố mẹ, anh chị em anh ai cũng rất quý mến tôi. Mẹ anh còn giục chúng tôi chọn ngày lành để gia đình anh đến thưa chuyện với gia đình tôi.

Xin lỗi, anh không có "cảm giác" - 1

Chỉ sau một đêm làm xong phép thử đó, tôi chẳng là gì cả anh hết (Ảnh minh họa)

Cứ nghĩ rằng, hai đứa chỉ cần một đám cưới đơn giản nữa là thành vợ thành chồng nên tôi đã dâng hiến tất cả sự trong trắng cho anh. Trong đêm hạnh phúc đó, chúng tôi “yêu” nhau bằng tất cả sự khao khát kìm nén bấy lâu nay.

Trong suốt 4 năm qua, trong mắt tôi, anh là một người bạn tốt bụng, hiền lành và luôn biết quan tâm tới mọi người. Cũng vì thế nên tôi đã không ngần ngại trao cho anh tất cả… nhưng tôi không thể hiểu được, vì sao lúc ấy mình lại khóc (vì đau hay vì một nỗi sợ mơ hồ nào đó). Có lẽ, mọi thứ xảy ra với tôi lúc đó như một điềm báo dở… và nỗi lo sợ vô hình đó đã hiện hữu ra ngay trước mắt tôi...

Sau đêm mặn nồng ấy, anh đã không gọi điện, nhắn tin thường xuyên cho tôi như trước. Khi tôi gọi điện cho anh thì cũng không thấy anh bốc máy, nhắn tin hỏi thăm cũng không thấy anh trả lời. Sau đó vài ngày, tôi chỉ nhận được một tin nhắn “Xin lỗi” từ anh.

“Xin lỗi” – đó là câu tôi nhận được từ anh trước khi phải lên tiếng hỏi anh xem mọi chuyện tiếp theo sẽ giải quyết như thế nào. “Em hãy xem đó như là một giấc mơ vì anh không có cảm giác gì với em cả. Chúng ta cưới nhau sẽ không hạnh phúc”. Nhận được những dòng tin nhắn đó, tôi mỉm cười cay đắng…  vì đã quá muộn màng khi nhận ra người đàn ông tôi tin yêu lại đem tôi ra giễu cợt như một trò đùa. Anh đã dùng tôi như một phép thử, một trò chơi độc ác của “người lớn”… để rồi chỉ sau một đêm làm xong phép thử đó, tôi chẳng là gì cả anh hết.

Người bạn thân của anh, cũng là bạn của tôi khuyên rằng: “Nếu muốn cứu vãn tình thế, muốn được làm vợ anh ấy thì cách tốt nhất là gọi cho mẹ anh ấy và nói hết tất cả mọi chuyện”. Tôi lại cười chua chát… Cần chi tôi phải làm thế khi anh đã có quyết định? Hạnh phúc không thể miễn cưỡng, hơn nữa, nếu là vợ chồng thì tôi sống với anh, chứ đâu sống với mẹ anh mà phải làm đẹp lòng mẹ chồng?

Mới đây, một người bạn chung của chúng tôi đã gửi cho tôi tấm hình cưới của anh. Trông anh và người con gái đó thật hạnh phúc. Tôi cũng được biết rằng, anh và cô ấy chỉ tìm hiểu nhau trong khoảng thời gian hai tháng thì quyết định làm đám cưới. Với nụ cười rạng rỡ ấy, trông anh chẳng có một chút gì day dứt khi đã phá nát cuộc đời người con gái khác trong tích tắc.

Và giờ đây, khi ngày cưới của anh gần kề, tôi muốn được chúc phúc cho anh nhưng tôi không thể nói ra điều đó, nói đúng hơn là tôi không cho phép mình nói ra điều đó với người đàn ông tệ bạc.

Tôi sẽ chờ ngày cưới anh, đến trước mặt vợ chồng anh cười thật tươi… và có lẽ khi đó, tôi mới có thể bỏ hết những dày vò, dat dứt trong lòng mình. Tôi sẽ chôn chặt hình ảnh của anh vào một góc tâm hồn mình – nơi đó, tôi sẽ không bao giờ nhìn thấy anh. Tôi không muốn giữ lại bất cứ điều gì liên quan đến anh, dù đó chỉ là kỷ niệm đơn thuần của một người bạn.

Tôi sẽ quên tất cả… xem như chưa từng có bất cứ chuyện gì xảy ra. Tôi và ai kia, cũng coi như chưa từng có một sự bắt đầu nào.

Chia sẻ
Gửi góp ý
Lưu bài Bỏ lưu bài
Theo H.N
Tình yêu giới trẻ hiện nay Xem thêm
Báo lỗi nội dung
X
CNT2T3T4T5T6T7
GÓP Ý GIAO DIỆN