Vợ chồng ôm nhau khóc trắng đêm trước ngày ly hôn

Anh bảo đã làm đời tôi lỡ dở và muốn tôi được hạnh phúc sau khi ly hôn.

Những ngày sau đó, dù trong lòng rất buồn nhưng tôi vẫn cố gắng vui vẻ, tôi thậm chí còn bàn với anh rằng sau này nếu không thể có con, chúng tôi sẽ đi nhận con nuôi.

Người đàn bà chỉ hạnh phúc thực sự khi có được đứa con. Tôi dù có cố gắng che giấu cảm xúc nhưng vẫn không tránh được những lần để anh bắt gặp khi đang ngồi ngắm ảnh trẻ con nhà khác. Anh cũng nén tiếng thở dài mỗi khi thấy tôi trằn trọc không ngủ. Và nhiều lần, anh đã phải dẫn tôi đi lối khác chỉ vì thấy phía trước có một gia đình vợ chồng đang hạnh phúc chơi đùa với con. Anh sợ tôi buồn.

Nhưng có lẽ lần anh nghe được cuộc trò chuyện của mẹ tôi với tôi (lần đó hai mẹ con đang tâm sự trong phòng nên không biết anh về) khiến anh phải suy nghĩ nhất. Hôm đó, mẹ có nói với tôi rằng đàn bà lấy chồng chỉ lãi vì có đứa con, giờ chồng tôi không có con như vậy là đời con khổ rồi. Mẹ bảo tôi còn trẻ hãy xin chồng đi tìm một đứa con cho vui cửa vui nhà.

Cũng chính từ hôm đó, mà anh suy nghĩ rất nhiều, anh tỏ ra suy sụp dù toi có giải thích, an ủi thế nào. Và trong một tối, anh uống rượu về muộn và bị tai nạn.

Anh phải nằm viện tới nửa tháng. Trong thời gian chăm chồng ở viện, một lần anh nói với tôi trong dòng nước mắt rằng dù yêu tôi đến hơn cả bản thân mình nhưng anh không thể ích kỷ giữ tôi mãi ở bên mình khi mà không thể cho tôi một đứa con. Anh bảo anh muốn tôi được hạnh phúc.

Tôi cũng chỉ nghĩ rằng đó là cảm xúc nhất thời của chồng nên cũng chỉ an ủi chồng mà thôi. Nhưng ai ngờ ngay sau khi ra viện, anh tổ chức mời cơm hai bên gia đình và một ngày sau đó, anh đưa tôi đơn ly dị.

Ròng rã suốt nhiều tháng, mặc tôi ngăn cản thế nào, anh cũng cương quyết hoàn tất thủ tục ly dị. Tính anh là vậy, định làm gì là làm bằng được.

Và đêm trước khi ra tòa, anh đã ôm tôi vào lòng và hai vợ chồng cứ thế ôm nhau khóc và thức trắng đêm. Anh bảo anh đã làm đời tôi lỡ dở. Tài sản của anh chẳng có gì, chỉ có ngôi nhà rộng lớn nên dành tặng toàn bộ cho tôi coi như chút ơn nghĩa cho những năm tháng ở bên anh.

Anh đã ra đi được hơn một tháng nhưng tôi vẫn khôn nguôi nhớ anh. Một mình giữa căn nhà rộng lớn, tôi cứ nghĩ rằng tôi khó có thể quên được anh và càng không biết đến bao giờ mới có thể cho phép mình có con với người khác. Tôi bế tắc vô cùng. Hãy cho tôi lời khuyên.

Chia sẻ
Gửi góp ý
Theo Ngọc Mai ([Tên nguồn])
Báo lỗi nội dung
GÓP Ý GIAO DIỆN