Tình yêu của cô giáo và chàng công an

Cái ngày cô cùng anh về ra mắt gia đình cô, ông bà, cha mẹ cô hỏi han đủ điều.

Ẩn - một cô gái thân hình nhỏ nhắn, tròn trịa cao tầm 1m54, trông như một con gấu nhồi bông mũm mĩm chen chút qua từng người chặt nít trên xe buýt, trông khó khăn, mồ hôi nhể nhại. Cô đang loay hoay không biết xoay sở sao với cái ba lô to đùng trên tay, bỗng một giọng nói của một người con trai: “Cô đưa tôi để hộ cái ba lô lên trên mui xe dùm cho, chứ đông như vầy chen chúc mà xách cái ba lô thì mệt lắm”. Cô cười: “Cảm ơn anh”, rồi chìa tay đưa anh cái ba lô tại bến xe buýt trước trường Đại học Bạc Liêu. Cái lần gặp gỡ đầu tiên của vợ chồng cô là thế.

Tình yêu của cô giáo và chàng công an - 1

Cô hạnh phúc, hài lòng với những gì mình đang có (Ảnh minh họa)

Một tuần sau đó, cô bước vào quãng đời sinh viên, bước vào giảng đường mọi thứ lạ lẫm nào là bạn bè, thầy cô… Vô tình gặp lại anh, một anh chàng cao to tầm 1m8, đôi mày rậm, cặp mắt to tròn, miệng có cái răng khểnh bên phải. Cô bước đến cảm ơn chuyện lần trước: “Cảm ơn anh giúp tôi trên xe buýt, anh tên gì?. Chúng ta học cùng lớp à?. Rất vui quen biết anh”. Một cô gái lanh lẹ, dễ bắt chuyện nên mới gặp đã cho anh một loạt câu hỏi. Anh cười: “Không có gì đâu. Tôi tên Lam. Ừ, chúng ta học cùng lớp”.

Rồi cô và anh thân nhau từ lúc nào không biết, sẻ chia mọi chuyện từ lớn đến nhỏ. Một ngày anh quyết định từ bỏ con đường mình đang đi sau một năm học tập, anh khoác lên người màu áo lính chia tay mọi người trong sự quyến luyến. Anh hỏi: “Ẩn có buồn không?”. Cô cười: “Buồn vì xa một người bạn dễ mến, chúc bạn thành công ở một con đường mới”. Anh gật đầu nhưng sâu thẳm trong ánh mắt có chút đượm buồn.

Một ngày đi học không có thằng bạn chọc: “Nhật Lam ơi, tôi hỏi bạn tiếng anh nghen?”, anh bối rối: “Thôi, tiếng anh tôi dở lắm”. Bao kỉ niệm ùa về nhớ người bạn này lắm, tình cảm cô và anh chớm nở lúc nào không biết. Trong lớp, cô là một con bé hay mè nheo, chuyện gì cũng khóc rưng rức. Có kỉ niệm mà cô không quên được: “A lô, đâu rồi nhỏ?”, cha cô bắt máy: “Ai vậy?”, anh rối rít: “Dạ, con lộn số chú ơi, xin lỗi con đã làm phiền”. Nhưng anh nói dối sao nghe được, số điện thoại nổi tên Nhật Lam kia mà. Cha cô không rành điện thoại nên cũng không để ý.

Rồi một năm sau đó, cô gặp lại anh trong bộ đồ cảnh sát, một trung sĩ với gương mặt nghiêm nghị, cô gặp anh nhưng không gọi như ngày xưa, bước chân cô trùng lại vì cô ngại, cô ngại gặp người làm trái tim cô thao thức hay ngại vì người ta bây giờ là người có địa vị, còn cô chỉ là một sinh viên chưa tốt nghiệp. Không biết chồng cô bây giờ có hiểu, cô từ chối cuộc tình của bao chàng trai vì cô không muốn lừa dối trái tim mình, cô dằn vặt, khó nghĩ. Cô cố bước thật nhanh ra khỏi cổng siêu thị như trốn tránh. “Ngọc Ẩn”, cái tên của cô, ai gọi, tiếng bước chân ai đang chạy về phía cô, cô xoay người thì anh đây mà, cái người mình muốn trốn chạy. Anh hỏi: “Ẩn đi siêu thị mua đồ hả? Lâu rồi không gặp”. Cô ừ nhẹ rồi xin phép đi trước vì có việc, cái lý do đó có làm anh tin không?

Tối đó, cô nhận được tin nhắn của anh, hạnh phúc vỡ òa: “Ẩn khỏe chứ? Học tốt không? Cha mẹ khỏe hả? Hình như Ẩn ốm hơn trước nhiều”. Rồi hai đứa liên lạc thường xuyên, hỏi han và anh muốn tiến xa hơn tình bạn. Cô hạnh phúc nhưng đắn đo, cho anh 5 tháng thử thách, cô dò xét anh bằng cách giới thiệu bạn mình cho anh nhưng anh phớt lờ và giận dỗi. Đúng 5 tháng họ chính thức quen nhau, một tình yêu vượt qua bao thử thách gian nan. Anh ghen lắm, một cái nhìn bất chợt của một gã đàn ông ngoài đường cũng làm anh không muốn, anh và cô cũng có đôi lần cãi vã nhưng ạnh chủ động làm hòa.

Cô là một cô gái ương ngạnh, thích gì làm bằng được cái đó, anh phải phục tùng… Thời gian thấm thoát 4 năm trôi qua, cô và anh có kết quả như mong muốn, một đám cưới mĩ mãn diễn ra. Cô nhớ lại từng kỉ niệm, từng cái áo, cái quần một tay cô sắm sửa, anh là người đàn ông biết tiết kiệm, chi tiêu hợp lý. Cô nhớ cái lần cô xào khổ qua với hột vịt, anh phải chạy đi mua thực phẩm về nấu cơm: “Rau cắt hả anh? Rửa rồi để đâu?”. Anh bảo: “Tránh ra chổ khác đi, không biết mà cứ tài lanh”. Cô ngoan ngoãn nghe lời anh như một đứa trẻ. Có lần anh bắt cô đợi ba giờ đồng hồ để đi đánh bóng, cô gọi liên tục nhưng anh không bắt máy, cô hờn dỗi và nói tiếng chia tay: “Chúng ta kết thúc đi, cứ đợi chờ em không thích, thể thao với anh quan trọng, thứ gì quan trọng thì anh cứ giữ. Chúng ta dừng ở đây”. Một cô gái nóng nảy, tự trọng cao đã chặn facebook, mail, điện thoại anh suốt một tháng liền. Anh tìm bạn bè cô, nhắn với họ: “Mấy bạn nói với Ẩn dùm mình cho xin lỗi, cho gặp nói chuyện chút thôi”. Cô mềm lòng lại làm hòa với anh.

Cái ngày cô cùng anh về ra mắt gia đình cô, ông bà, cha mẹ cô hỏi han đủ điều. Cha mẹ cô kỹ tính, anh phải thận trọng từng tí, cha hỏi: “Con biết nhậu không Lam? Đi làm chắc nhậu lắm hả?”. Anh trả lời: “Con uống ít thì được”. Rồi cái việc hai đứa về nhà chung xe bị cha la một trận: “Con gái mà đi chung xe với con trai thì người ta nghĩ sao?”. Cha cô khó tính nhưng dần dần anh kiên trì thuyết phục. Anh xin cho cha mẹ anh xuống nhà, hai gia đình gặp mặt, mẹ anh thưa chuyện: “Anh chị cho tụi nhỏ quen nhau, tôi dự định bé Ẩn ra trường rồi làm đám”. Rồi hai gia đình mến nhau bởi cái tình cái nghĩa giúp họ luôn có động lực cố gắng.

Hiện tại, cô là một giáo viên trung học cơ sở, còn anh là người chồng công an có công danh. Cô hạnh phúc, hài lòng với những gì mình đang có.

Chia sẻ
Gửi góp ý
Theo Võ Ngọc Ẩn ([Tên nguồn])
Báo lỗi nội dung
GÓP Ý GIAO DIỆN