Thư tình: Yêu anh trong thầm lặng
Không có một nỗi đau nào buồn hơn một sự thầm kín không thể chia sẻ được cùng ai.
Trời mưa lạnh buốt, cái lạnh như thấu nát tim gan và xác thịt khiến cho một người lạnh co ro muốn tìm hơi ấm từ ai đó rất gần mà như xa tít nơi chân trời khác. Giá lạnh tìm về khi trí nhớ của một người phụ nữ muốn cất giấu những kỷ niệm về người đàn ông trong sự thầm lặng, không có một nỗi đau nào buồn hơn một sự thầm kín không thể chia sẻ được cùng ai. Dù miệng luôn cố gắng mỉm cười để xua đi mọi tủi phận nhưng rồi lại ôm gối âm thầm một mình trong đêm khuya vắng. Lỗi tại em đã không làm như mình nói, cũng bởi tại em đã quá đam mê, yêu ai nhiều quá quên cả lối về để rồi lòng tham luôn đòi hỏi khát khao mà người ta vẫn dửng dưng. Khi vui ân ái thì cùng nhau thề hẹn giữ trọn mối tình ấy trong bóng tối chỉ ta với ta, song rồi chính ta lại không làm được điều đó bởi những dỗi hờn và những khát khao bình dị mà người đó không đem lại cho mình. Dù biết mình sẽ tủi buồn và cô quạnh nhiều lắm, cuộc đời đã có biết bao đau khổ thăng trầm nhưng sao một nỗi đau về tình lại thê thảm đến vậy.
Vực thẳm không tên trên con đường chưa được định vị của cuộc sống, em như bị đắm chìm trong bãi vắng của một con sông, cuộc đời em cũng đang như cánh lục bình trên dòng sông Hoàng Long nơi em từng lớn khôn cho đến khi tốt nghiệp ra trường làm một người tự lập để vươn mình. Sau bao nhiêu năm nay đi về với con sông quê, với bờ đê quen thuộc thuở xa xưa em vẫn hay ngồi. Hưởng cái giá lạnh buốt một mình khi chiều xuống, lòng lại quặn một niềm đau... em đã yêu anh quá nhiều, và nỗi nhớ anh trong những ngày xa vắng, em giận mình đã quá sĩ diện yêu anh đến vậy còn tính toán để làm gì, làm trò giải trí cho anh thì có sao đâu.
Em sẽ quên anh như một một thứ thuộc về quá khứ (Ảnh minh họa)
Đã có bao nhiêu người phụ nữ họ còn từ bỏ tất cả để theo người đàn ông họ yêu mà em thì không thể làm được như vậy, luôn đòi hỏi những thứ anh không bao giờ cho, lúc gần gũi thì tin anh hơn cả tin bản thân mình để rồi khi mong mỏi chờ đợi thì lại dở chứng dỗi hờn và rồi này khác, đến khi quyết tâm thì lại ân hận nhớ... mong...! Anh đã im lặng và hãy cứ như vậy anh nhé. Em sẽ quên anh như một một thứ thuộc về quá khứ, chỉ cần có thêm thời gian em sẽ làm được, chỉ khổ thân em một điều luôn khóc thầm mỗi lúc thoáng nhìn thấy anh khi đi qua nhà hay gặp trên đường phố.
Trong ngồi nhà rộng lớn ấm áp và mỗi lúc ra khỏi nhà ngồi trong xe hơi không biết có lúc nào anh thầm nghĩ "người phụ nữ rất yêu mình hôm nay có ngồi trên xe máy đi trên những con đường mưa lạnh buốt này không?"
Còn em luôn nhớ tới anh mỗi sáng thức dậy, khi cầm bàn chải đánh răng lại nhớ lời anh nói "không nên nhúng bàn trải vào nước trước khi đánh rằng vì..."
Em không dám mong đợi điều gì ở anh chỉ cần anh trân trọng em và những gì mình cùng có, em sẽ cố gắng vượt qua mọi khó khăn lúc này...
Em sẽ ngẩng cao đầu nếu sau này có đối mặt cùng vợ chồng anh. Em vẫn dõi mắt nhìn anh và cầu chúc gia đình anh an vui, hạnh phúc...
***
Bạn hãy gửi những bức THƯ TÌNH, những BÀI THƠ do bạn viết về những người thân yêu và gửi cho chúng tôi tại địa chỉ: tamsu.24h@24h.com.vn - 24H sẽ đăng bài của bạn trong thời gian sớm nhất!