Thư tình: Một ngày không có anh
Vậy là gần hai tháng xa cách em đã biết thế nào là mùa đông thật sự.
Em bước đi vô hồn không thèm kéo cái khẩu trang che cả vào mắt. Giọt nước mắt rơi một cách khó nhọc vì chúng cứ chen lấn nhau. Nhìn xuống chân thì giày đã dính đầy bùn bẩn từ bao giờ. Sương mù cứ thế mà lạnh lùng phủ xuống như mặc kệ sự tồn tại của em. Đó cũng là ngày đầu tiên em đi làm.
Gửi xe chạy một lúc cho lòng bớt nặng đi, cảm giác có cái gì nặng đang đè trong tim em. Cũng vào thời gian này trước đây thỉnh thoảng em lại chạy như vậy. Cổng công viên có một bà bán cháo quẩy ngồi ngán ngẩm vì chả có ma nào ăn. Em gọi một bát rồi nước mắt lại chan cùng cháo chả ra cái vị gì mà vẫn ăn ngon lành. Hình như bà bán cháo nhận ra em là khách quen trước hay ăn nhưng là cùng một chàng trai khác. Ăn xong em đứng lên nói: Cháo mặn quá! Rồi cứ thế lên xe đi thẳng.
Cám ơn cuộc đời ưu ái mang anh đến làm cuộc sống của em tươi đẹp hơn. Vậy là gần hai tháng xa cách em đã biết thế nào là mùa đông thật sự. Các con đường em đi qua đều có bóng dáng của các đôi tình nhân. Lá theo nhau rụng còn gió vẫn cứ thổi dù cây đã trụi hết từ bao giờ.
Dù là anh chẳng có lời nào đại loại như em hãy chờ anh về! (Ảnh minh họa)
Đang đi em dừng chân lại... ”Từ khi quen em, anh đã biết bối rối vì những lúc thoáng nghe em cười. Anh đã biết con tim yêu em mất rồi, người yêu yêu ơi xin em chớ quên”... Chiếc radio ở ngôi nhà nhỏ góc phố đang phát bài này. Lúc trước anh cũng từng hát bài này cho em nghe qua điện thoại. Em lại thấy nhớ anh. Ngửa mặt lên trời để nước mắt không làm nhòa lối đi.
Chỉ ba tháng quen nhau tính cả thời gian anh không có ở đây thì em chỉ gặp anh được một tháng. Một tháng ấy có nói lên được điều gì với anh? Thứ gì đang đè nặng trong lồng ngực, tim em thắt lại và dần nấc thành tiếng. Em có thể chờ anh được. Dù là anh chẳng có lời nào đại loại như em hãy chờ anh về!
Khóc chán rồi thôi. Gió lạnh và hanh quá làm giọt nước mắt trên má em đã khô từ bao giờ. Em chạm tay lên má thấy rát rát. Cũng đã tối rồi, phải về thôi! Em đi về bỏ theo sau là cả nỗi nhớ khôn nguôi đang bám lấy mình.
Đêm hôm ấy choàng tỉnh dậy, em thừa biết máy anh không liên lạc được nhưng vẫn ngoan cố gọi bằng được. Trong máy em vẫn còn lưu những tin nhắn của anh từ bao giờ. Vài lần rồi hộp thư cũng đầy nhưng em chỉ xóa những thư không phải của anh. Đọc những tin nhắn đó em cười khì khì rồi ngủ thiếp bao giờ không hay, trên tay vẫn không quên ôm chiếc khăn mà anh tặng.
***
Bạn hãy gửi những bức THƯ TÌNH, những BÀI THƠ do bạn viết về những người thân yêu và gửi cho chúng tôi tại địa chỉ: tamsu.24h@24h.com.vn - 24H sẽ đăng bài của bạn trong thời gian sớm nhất!