Thư tình: Điều em muốn nói
Em đã thử nhiều lần để cố quên nhưng càng làm như vậy em lại càng thấy nhớ anh hơn.
Giờ này anh đang làm gì vậy? Đã lâu lắm rồi mới được rảnh rỗi và có một chút thời gian riêng cho mình để em có thể làm một chút gì đó giống như lúc này em đang viết mấy dòng cho anh vậy.
Anh biết không trong lòng em đã giằng xé không biết bao nhiêu lần mỗi khi nghĩ đến anh. Em bị giằng xé tâm can giữa những câu hỏi mà có lẽ sẽ khó có câu trả lời từ phía anh. Có thể anh sẽ không hài lòng khi em nhắc lại chuyện đã qua nhưng xin anh đừng giận em! Em cũng đã nhiều lần băn khoăn không biết có nên nói hết những gì em đã, đang suy nghĩ về anh và em hay không, cuối cùng em nghĩ mình nên nói ra hết cho anh hiểu, dù điều này không có ý nghĩa gì với anh nữa và thậm chí nó có thể khiến anh khó chịu và em bị cười nhạo cũng được. Sẽ chẳng sao cả, em chấp nhận hết để trong lòng em được thoải mái, và em cũng tự nhủ rằng sau lần viết này em sẽ không nói với anh những lời giống như kẻ khùng và ngốc nghếch nữa. Vì vậy anh hãy rằn lòng và cố gắng để đọc hết nhé.
Anh à! Anh có nhớ buổi tối khi em liên tục nhắn tin cho anh và nói là em đang ở cổng nhà anh, anh hãy về sớm vì em muốn gặp anh không? Hôm đó là sự thật: em đã sang đó và đã đứng đợi anh ngoài cánh đồng vắng lạnh không biết bao lâu. Em chỉ biết rằng em đứng lâu đến mức có một người đi qua đi lại mấy lầnvẫn thấy em nên nghĩ em bị lạc đường và hỏi xem em muốn về đâu mà lại ngơ ngác ở đây. Hôm đó trước khi sang em đã lo lắng vì sợ mình sẽ nhận được câu trả lời khiến bản thân thất vọng và buồn bã, nhưng cuối cùng em đã phải quay mà về không nhận được tín hiệu gì từ anh cũng như chẳng có câu trả lời nào cả. Lúc đó em tưởng mình sẽ lẳng lặng ra về với sự thất vọng và buồn bã tột cùng vì bao nhiêu hy vọng đã bị lụi tàn. Nhưng không hiểu sao khi đó em lại mỉm cười. Em thật ngớ ngẩn phải không anh? Có lẽ em cười vì mình đã đạt được mục chăng? Em chẳng biết nữa?! Có lẽ đối với anh thực sự em chẳng có chút ý nghĩa gì cả. Anh có em cũng được mà không cũng chẳng sao.
Khi mới quen nhau anh đã nói rằng anh không quan tâm đến quá khứ của em, đến chuyện tuổi tác có hợp hay không anh có biết cảm giác cuả em lúc đó là như thế nào không?! Em đã rất vui mừng và em đã nói với anh rằng làm sao em có thể từ bỏ anh được em không thể, em muốn nắm giữ anh, em muốn từ giờ đến hết đời anh thuộc về em là của riêng em và chỉ nghĩ đến em thôi. Cảm giác lo lắng sợ hãi vì tuổi tác xung khắc sẽ bị gia đình ngăn cản trong em đã dần nguôi đi. Em đã nghĩ sẽ gạt bỏ tất cả để đến với anh mà không cần quan tâm đến những nỗi lo kia nữa. Nhưng...
Một ngày có lẽ là ngày định mệnh của em. Em đã đi cùng anh về nhà anh chơi. Lúc ra về anh đã níu chân em lại. Em đã muốn ở lại, rất muốn ở lại nhưng anh có biết tại sao em đã không thể?
Em thẫn thờ bần thần cả người khi nghĩ đến em và anh hiện tại (Ảnh minh họa)
Khi anh đuổi theo em để níu chân em lại, em và anh đứng trên đường trò chuyện, em đã cầm điện thoại của anh và trông thấy ảnh của một người con gái tết tóc hai bên. Em đã hỏi và anh nói đó là người đã không còn trên cõi đời này nữa, rằng anh và người đó đã từng chuẩn bị đi đến hôn nhân. Em đã cúi mặt xuống lặng người đi khi nghe chuyện anh kể. Em đã khóc khi anh nắm tay em và đề nghị em về nhà anh. Cảm giác đó giờ em vẫn không thể quên, nó vẫn còn làm em đau. Mỗi khi mở yahoo ra thấy hình ảnh người con gái đó em lại thấy buồn, cảm giác buồn ấy nó giống như em vừa bị mất đi một người thân yêu nhất trên đời vậy. Em nói vậy không có nghĩa là em ghen ghét người đó mà em thấy thương anh vô cùng anh có biết không?!
Em thẫn thờ bần thần cả người khi nghĩ đến em và anh hiện tại. Em rất yêu anh nhưng lúc đó em lại có một điều ước kỳ quái và độc ác với chính bản thân mình. Em đã ước có một lý do nào đó không thể cưỡng lại được khiến em và anh phải chia tay nhau vì em sợ em và anh sẽ giống như anh và người kia, em sợ anh sẽ phải đau đớn thêm một lần nữa thì quá bất hạnh với anh. Em sợ anh sẽ phải cực khổ cả đời vì em. Đó là lý do vì sao hôm đó gặp anh em đã muốn kể cho anh nghe chuyện của em nhưng em đã không thể nói nên lời. Em ra về mà trong lòng nặng trĩu rối bời. Lúc bước xuống đến chân cầu thang em đã muốn ôm chầm lấy anh ôm thật chặt nhưng em đã không làm được, về đến nhà em thấy hối hận vì khi đó đã không dám ôm anh dù biết chắc khi đó cảm giác của anh cũng giống như em có đúng không anh? Cả đêm hôm đó em đã suy nghĩ. Hôm sau em cho mình thêm một ngày nữa suy nghĩ kỹ mọi chuyện và em nhận thấy em đã yêu anh mất rồi. Em muốn lao đến bên anh ngay lập tức muốn ôm anh vào lòng và được anh ôm. Em muốn được ở bên anh được sống hạnh phúc bên anh dù chỉ là chút ít thời gian ngắn ngủi thôi cũng được, dù em có phải chịu khổ đến mấy cũng không sao chỉ cần có anh là đủ rồi. Không thể chạy đến bên anh ngay lập tức nên em đã gọi điện cho anh để được nói những lời yêu thương với anh nhưng anh đã không nghe máy. Em nhắn tin cho anh nói là em có chuyện cần nói vì em muốn kể hết cho anh nghe chuyện của em ngay lập tức, và em đã chờ, chờ và chờ nhưng anh không hồi âm.
Một ngày, hai ngày rồi gần một tuần trôi qua không thấy anh chủ động nhắn tin, thậm chí em nhắn cho anh và nói rằng em muốn sang chỗ anh thì thay bằng câu trả lời là sự im lặng đáng sợ của anh làm em buồn đến tê người. Em gọi cho anh thì anh bảo anh đang ở quê nhưng em nghĩ có lẽ anh đang nói dối. Anh chỉ hỏi thăm qua loa rồi bảo em đi về và tắt máy, hành động đó không giống bình thường chút nào. Từ lúc đó em thấy lo lắng hoang mang, câu hỏi "Vì sao?" cứ lởn vởn trong tâm trí em, và câu hỏi "Hình như em còn vướng mắc điều gì thì phải?" của anh khi em đến nhà anh cứ xoáy vào tâm can em. Và em đã tự trả lời cho mình cũng không biết bao nhiêu lần rằng có lẽ anh đang giận vì em đã không nói cho anh nghe về quá khứ của em, hay anh đã nghe ai nói đến chuyện xung khắc tuổi tác nên đã suy nghĩ lại chuyện của chúng mình? Đó là lý do vì sao em đã lặn lội sang chỗ anh và chờ đợi anh dưới sương lạnh trong sự lạnh lùng đáng sợ của anh chỉ vì em muốn tìm ra câu trả lời thỏa đáng để em không phải suy nghĩ nữa.
Đã mấy tháng trôi qua nhưng hình ảnh anh vẫn luôn thường trực theo em trong tâm trí mỗi khi em cùng chiếc xe máy lăn bánh trên khắp những ngõ ngách của phố phường Hà Nội. Mỗi lần nghĩ đến anh em lại băn khoăn không biết anh có bị lạnh không, đi làm về anh có chịu mặc áo ấm không hay lại co ro giống hình ảnh anh đi bên em hôm tiễn em về. Hôm trước anh gọi điện cho em nói là anh đã mua xe nên buổi tối về anh sẽ không bị lạnh nữa nên em thấy yên tâm, nhưng em cũng lại hơi buồn vì giờ chắc không còn cớ gì để được nghĩ đến anh nữa đâu anh nhỉ.
Cho đến giờ này đôi lúc em vẫn nghĩ rằng anh đang thử thách tình cảm của em nên mới làm như vậy nhưng chắc có lẽ không phải đâu anh nhỉ?
Em đúng là một con bé ngu ngốc và khờ dại đúng không anh?!!? Em ngu ngốc và khờ dại nhưng đối với em tình yêu là thứ quý giá nhất trên đời, tình yêu không dễ gì có thể thay đổi trong chốc lát vì vậy em đã lỡ yêu anh rồi mà chưa thể quên anh được thì anh cũng đừng khó chịu vì có một cái đuôi xấu xí và khó ưa như em nhé. Em sẽ làm như anh muốn, em sẽ cố quên anh giống như anh mong muốn hoặc nếu em chưa thể quên được thì em sẽ cố gắng kìm lòng lại để không khiến anh phải nghe những lời như vậy nữa. Em đã thử nhiều lần để cố quên nhưng càng làm như vậy em lại càng thấy nhớ anh hơn. Em rất muốn tặng anh bài hát "Con Đường Hạnh Phúc" do ca si Thùy Chi thể hiện vì bài hát là tất cả nỗi lòng của em, nhưng em đã không dám vì sao ư?!? Em không biết.
Còn rất nhiều điều em muốn nói với anh nhưng có lẽ lúc này nó không có ý nghĩa gì với anh nữa nên chắc anh cũng chẳng muốn nghe nữa đâu. Chỉ bấy nhiêu thôi!
Lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng em dám bày tỏ tình yêu của mình với một người mà không biết, không cần biết người đó có yêu mình hay không mà chỉ để trong lòng được thanh thản mà vui sống.
Tình yêu không dễ để có thể nói ra nhưng đã nói ra thì khó có thể quên vì Tình Yêu không thể thiếu sự Thủy Chung
***
Bạn hãy gửi những bức THƯ TÌNH, những BÀI THƠ do bạn viết về những người thân yêu và gửi cho chúng tôi tại địa chỉ: tamsu.24h@24h.com.vn - 24H sẽ đăng bài của bạn trong thời gian sớm nhất!