Sự thật khiến tôi ôm vợ khóc nức nở như một đứa trẻ

Nghe những lời trăn trối của mẹ, tôi mới hiểu vợ tôi ở nhà đã vất vả như thế nào.

Tôi lấy vợ cách đây gần chục năm, hai vợ chồng tôi đã có hai cô công chúa xinh xắn, thông minh. Thế nhưng vì tôi là con trai trưởng trong nhà, bố mẹ tôi và cả họ đều mong đợi có một đứa cháu trai nối dõi nên luôn đặt áp lực lên vợ chồng tôi.

Đặc biệt là mẹ tôi. Với bà, quan niệm xưa cũ về việc có con trai nối dõi vô cùng quan trọng. Mẹ tôi còn bảo rằng “Đàn bà mà không sinh được con trai thì coi như vứt đi”. Vì vậy mà lúc nào mẹ tôi cũng thúc giục hai vợ chồng tôi cố sinh thêm đứa nữa để cho ra bằng được con trai.

Sự thật khiến tôi ôm vợ khóc nức nở như một đứa trẻ - 1

Tôi phải làm sao để vợ và các con quay về đây? (Ảnh minh họa)

Với tôi thì sinh được con trai càng quan trọng vì cứ mỗi lần đi nhậu, bạn bè, đồng nghiệp khích bác nhau là tôi lại mệt lòng. Nhiều lần vì bực tức quá mà về nhà tôi trút hết lên vợ con. Trong cơn nóng giận không kiểm soát được, tôi chửi vợ không biết đẻ, mắng con vô dụng rồi ném vỡ cốc chén trong nhà cho hạ hỏa.

Mỗi lần như thế, vợ khóc, con khóc nheo nhéo loạn hết cả nhà làm tôi chán nản vô cùng. Lâu dần vợ chồng nhạt nhòa tình cảm. Vợ tôi cũng dần thay đổi thái độ với tôi.

Hàng ngày tôi ra khỏi nhà từ 6 rưỡi, không ăn cơm sáng vợ nấu vì chán nhìn mặt nhau. Chiều hiếm lắm mới về nhà dùng cơm cùng cả gia đình vì tôi thường đi tiếp khách, hoặc qua nhà bồ. Bồ của tôi cũng là từ mai mối của mẹ tôi cả, vì mãi không thấy vợ tôi đẻ tiếp nên bà lo và muốn tôi kiếm một đứa con trai bên ngoài.

Nhưng tôi cặp bồ cũng chỉ để giải khuây chứ chưa nghĩ sẽ bỏ vợ con lấy vợ mới. Cũng tại chán nhìn cái cảnh toàn “vịt giời” trong nhà. Đi nhậu dù bị kích bác vài ba câu nhưng được giải khuây, sang nhà bồ thì được cưng chiều hết mực trong khi về nhà cứ nghe tiếng cãi nhau, không lại hậm hực không nói với nhau câu nào cũng mệt mỏi.

Chính vì thế tôi cũng chẳng quan tâm ở nhà vợ con chung sống với bố mẹ chồng như thế nào. Bố tôi vốn cũng là người nhiều việc nên ít khi ở nhà. Vậy nên, gia đình tôi hàng ngày cứ có 4 người đàn bà sinh sống, chăm nom lẫn nhau thôi.

Vì mẹ tôi khá cẩn thận và sạch sẽ nên tôi nghĩ, giao hết mọi chuyện cho mẹ là ổn thỏa nhất. Việc chăm con chăm cháu dĩ nhiên cũng một tay mẹ tôi quyết định hết. Có lẽ tôi sẽ vẫn nghĩ như vậy cho đến một ngày...

Đó là hôm tôi thấy mệt trong người và về nhà sớm hơn thường lệ để nghỉ ngơi. Khi vừa bước chân vào cửa (tôi đi làm bằng xe hơi và gửi xe ở bãi cách nhà 30m) tôi bỗng khựng lại khi nghe thấy tiếng quát tháo trong nhà.

“Mày đúng cái thứ vô tích sự, nấu mỗi bát cháo mà mặn đắng thế này bảo sao đến việc đẻ cũng không biết. Đã thế này tao bảo thằng Qu. nó lấy vợ khác đi cho xong. Đúng cái thứ vô dụng, mau mau dọn hết ra ngoài đi cho tao.”

Mấy hôm nay mẹ tôi ốm, vợ tôi phải xin nghỉ làm ở nhà chăm sóc. Tôi cứ nghĩ đó là chuyện đương nhiên, làm dâu thì phải chăm sóc mẹ chồng nên chẳng mấy quan tâm. Không ngờ, ở nhà mẹ với vợ lại bất hòa như thế này.

Nghĩ cũng do vợ vụng, tôi đi vào kéo cô ấy lên phòng hỏi chuyện rồi bảo “Nấu nướng lâu nay ai làm? Có mỗi bát cháo cho người ốm mà không làm được hả? Không nấu được thì ra chợ mua cháo sẵn cho nhanh. Đúng là dốt đủ đường”.

Vợ tôi chỉ đáp lại mỗi câu “Mẹ không ăn cháo hàng” rồi lẳng lặng dọn đồ xuống bếp. Tôi cũng mệt nên đi ngủ và những ngày hôm sau vẫn cứ thế đi làm mà quên mất câu chuyện chiều hôm ấy.

Chia sẻ
Gửi góp ý
Theo Vũ Thanh Tùng ([Tên nguồn])
Những chuyện gia đình Xem thêm
Báo lỗi nội dung
GÓP Ý GIAO DIỆN