Làm sao mà tha thứ?

Liệu có thể tin được một người đàn ông như thế hay không?

“Tội nghiệp ba lắm mẹ à. Mẹ tha thứ cho ba đi”- bé Hương lại nằn nì. Tôi nhìn con lắc đầu: “Để làm gì hả con?”. “Để gia đình mình lại vui vẻ như trước”- con bé rơm rớm nước mắt. Tôi ôm con vào lòng, không biết nói sao để nó hiểu, bát nước đổ đi rồi thì làm sao hốt lại được? Hưng đã gây ra cho tôi một vết thương quá sâu, quá nặng, đến giờ tôi vẫn chưa gượng dậy được thì làm sao mà tha thứ?

... Tôi nhớ cách đây khá lâu, có lần, hai mẹ con đang ăn cơm thì bé Hương bỗng hỏi: “Ủa, sao mẹ không đeo nhẫn cưới?”. Tôi bối rối và rồi cũng nhìn xuống bàn tay mình. Nơi thường ngày vẫn có chiếc nhẫn cưới giờ chỉ còn vết hằn mờ mờ trên da thịt. “À, nó rộng quá nên tuột hoài, mẹ sợ mất nên cất rồi”- tôi trả lời con.

Nhưng điều đó không đánh lừa được con bé mười bốn tuổi. Nó nhíu mày: “Mẹ cất ở đâu, con đi lấy đeo vô cho mẹ?”. Vừa nói, con bé vừa đứng dậy. Tôi đành phải nói thật: “Mẹ làm mất rồi”. Bé Hương không nói gì mà cắm cúi ăn. Lát sau nó lẩm bẩm: “Ba mẹ mà ly dị chắc con đi bụi luôn quá!”. Tôi ngó con trân trối: “Nói bậy! Chuyện của người lớn, liên quan gì tới con? Nếu con mà có chuyện gì thì mẹ chết luôn”. Tôi chỉ nói được vậy rồi nghẹn lời. Con bé biết mình lỡ lời nên luýnh quýnh: “Con nói giỡn thôi… Mà mẹ đừng buồn nữa…”.

Không buồn sao được? Có người vợ nào trên đời này không buồn, không đau khi bị chồng phản bội? Nhưng điều khiến tôi đau hơn khi biết mà không làm được gì. Hưng bảo tôi: “Anh sẽ lo cho mẹ con em đầy đủ, chỉ yêu cầu em đừng làm vụ việc lùm xùm, đừng để bé Hương biết ba mẹ xích mích và nhất là không được đụng đến cô ấy”. Tôi giận run người khi nghe những lời lẽ ấy. Hóa ra anh vẫn coi con nhỏ đó quan trọng hơn mẹ con tôi. Hừ, anh đừng có mơ, có chết đói, tôi cũng không thèm tiền của anh. Còn tôi có để yên cho cô ta hay không thì còn tùy vào anh đấy...
 
Đã có lúc, tôi không bao giờ tin rằng chồng mình có thể bỏ vợ con để chạy theo người phụ nữ khác. Lần đầu tiên tôi biết vụ việc lại chính là từ bé Hương. Hôm đó con bé đi học thêm ở nhà bạn về hấp tấp bảo mẹ: “Con mới thấy ba chở cô nào ngoài đường”. Tôi ngạc nhiên: “Làm sao con thấy, con thấy ở đâu?”. “Lúc nãy bác Năm xe ôm chở con về thì bị bể bánh xe. Trong khi chờ bác vá xe, con thấy ba chạy ngang chỗ đó”. Tôi nói cho con yên tâm: “Chắc là mấy cô làm chung với ba ở công ty thôi mà. Mẹ cũng hay nhờ các chú ở công ty chở đi công việc đó thôi”. Nhưng con bé vẫn không chịu: “Nhưng cái cô kia ôm ba chứ không phải ngồi bình thường”.

Tối đó khi tôi hỏi, mới đầu Hưng chối: “Ủa, hồi chiều anh đâu có đi đâu? Xong việc anh về nhà luôn mà?”. Tôi nhíu mày: “Không lẽ con mình mà nó lại không biết ba nó hay sao mà nhìn lầm?”. Khi tôi nói thời gian, địa điểm thì Hưng cười giả lả: “À, anh nhớ rồi. Lúc chiều về có con nhỏ ở phòng kinh doanh đi nhờ xe vì hôm nay xe của nó hư”. Chính thái độ của anh khiến tôi đâm nghi ngờ. Như bất cứ người vợ nào, tôi bắt đầu để ý nhiều hơn đến chồng mình để xem có điều gì khác thường hay không…

Và phát hiện lớn nhất của tôi là tận mắt chứng kiến “con nhỏ ở phòng kinh doanh” đã hớn hở khoác tay chồng tôi đi vào khách sạn trong giờ nghỉ trưa. Nhìn thấy cảnh tượng ấy, tôi bủn rủn tay chân. Cô em gái nắm chặt tay tôi: “Chị thấy chưa? Đàn ông nào cũng khốn nạn như vậy. Hồi trước có lần em nói thấy anh hai đi với người khác, chị còn mắng em nói bậy. Bây giờ thì chị sáng mắt chưa?”.

Đúng là không gì có thể biện minh cho Hưng khi sự thật đã rành rành ra đó. “Làm sao bây giờ hả em?”- tôi nghẹn lời. “Còn trăng với sao gì nữa? Xông vô nắm đầu con đó quýnh cho một trận cho chừa cái tội giật chồng người ta”. Nhưng tôi không làm được điều đó. Tôi không dám, cũng không có đủ sức để làm. Điều mà tôi có thể làm được là chờ đợi gần 2 tiếng đồng hồ cho đến lúc họ rời khách sạn; còn mình thì thất thểu lên xe cho em gái chở về. Tôi thấy mình không còn chút sức lực nào, đành phải xin phép nghỉ cả buổi chiều.

Cô em tôi rất cay cú. Khi hai chị em về đến nhà, nó mở điện thoại di động cho tôi xem lại hình ảnh đã chụp được ở khách sạn. Hình chụp xa không rõ mặt nhưng nhìn tướng tá, quần áo thì biết ngay đó chính là Hưng. Tôi bảo em: “Thôi, chuyện đâu còn có đó, đừng hấp tấp mà hư chuyện. Đàn ông nào mà không lăng nhăng hả em?”.
 
Tôi mặc nhiên chấp nhận điều đó dù chưa bao giờ nếm trải nỗi đau đến cùng cực như vậy. Và chẳng hiểu sao, tôi lại bấm xóa những bức hình ấy. Em gái tôi la lên: “Chị sao vậy? Phải để lại làm bằng chứng chứ? Nếu không ảnh sẽ chối”. Tôi lắc đầu: “Để xem anh ấy nói sao đã em à”. Em gái tôi giận dỗi bỏ về.

Còn lại một mình, tôi thấy đầu óc trống rỗng. Tôi nửa muốn gọi điện ngay cho Hưng để hỏi anh, nửa muốn giữ yên mọi thứ trong lòng. Cái cảm giác đó khiến tôi muốn ngạt thở.

Làm sao mà tha thứ? - 1

Vết thương vô hình trong lòng tôi thì vẫn còn rỉ máu… (Ảnh minh họa)

Tối đó Hưng về muộn. Tôi vào phòng nhưng không tài nào ngủ được, đầu lại lan man nghĩ, có lẽ Hưng lại đi với cô ta. Tôi mường tượng ra những gì họ làm với nhau trong khách sạn trưa nay. Có lẽ đây không phải lần đầu. Càng nghĩ, tôi càng thấy đầu đau như búa bổ...
 
Gần 23 giờ Hưng mới về tới. Khi nghe tiếng chân anh bước vào phòng, tôi vờ nhắm nghiền mắt và quay lưng lại. Hưng tắm khá lâu, sau đó leo lên giường nằm quay lưng lại. Chẳng bao lâu, tôi đã nghe tiếng ngáy... Tôi ngồi dậy, ngắm nhìn người đàn ông của mình trong giấc ngủ. Cảm giác thỏa mãn in rõ trên mặt Hưng. Hừm... Anh ta đã quá vui sướng với người khác rồi nên về tới nhà là mệt phờ và lăn ra ngủ ngon như một đứa trẻ. Tôi không chịu nổi cảm giác bị đánh cắp nên lay Hưng dậy. Ngày xưa, mỗi lần tôi làm thế, Hưng rất thích thú và hay trêu chọc: “Hết chịu nổi rồi phải không cưng?”.
 
Thế nhưng, lần này, điều tôi đón nhận chỉ là một giọng lè nhè, ngái ngủ: “Để yên cho anh ngủ, mệt quá mà...”. Tôi quyết không buông tha và cuối cùng, cũng bắt được anh phải chiều ý mình nhưng rõ ràng, có điều gì đó cứ hấp tấp, vội vàng, làm để trả nợ trong cung cách của Hưng. Nếu như trước đây có những lần vợ chồng gần gũi mà Hưng như thế, tôi sẽ nghĩ là do anh quá mệt mỏi vì công việc, nhưng lần này tôi đã nghĩ khác...
 
Khoảng nửa tháng sau, cô em gái lại gọi giật giọng: “Chị ơi, trưa nay họ lại tới khách sạn. Giờ vẫn còn ở đó. Tay nhân viên em cho tiền vừa mới báo. Em chở chị tới bắt quả tang...”. Nhưng lần này tôi không đi vì anh đã thề sống, thề chết với tôi mấy hôm trước: “Anh mà phản bội em thì trời đánh anh chết”. Tôi không đủ dũng khí để chứng minh cho Hưng thấy rằng anh là thiên tài nói dối và đáng bị thiên lôi đánh chết 7 lần. Thế nhưng cô em gái của tôi thì lại quá thừa sự tức giận để đòi lại công bằng cho chị mình. Chính nó đã xông vào, bắt tại trận anh rể đang ăn nằm với người khác...

Chuyện vỡ lở, Hưng không thể chối cãi được nhưng vẫn quanh co viện dẫn đủ thứ lý do, chủ yếu là đổ lỗi cho cô gái kia đã quyến rũ mình. Tôi nổi điên: “Anh có còn là con người không vậy? Có ăn thì có chịu chứ sao lại đổ lỗi cho người ta? Nếu anh không muốn làm thì ai ép anh được? Đồ dối trá”. Đến nước ấy thì Hưng lộ nguyên bộ mặt của mình. Anh ta đã ra điều kiện cho tôi, trong đó có việc “không được đụng tới cô ấy”.
 
Thế nhưng, lần này lại là cô em gái của tôi và đám bạn nó. Chúng đã rình rập, chặn đường đánh cho “con nhỏ kia” một trận và cắt trụi lủi tóc cô ta. Biết chuyện, Hưng đùng đùng chạy về. Không nói không rằng, anh ta xông vào túm tóc tôi. Những cái tát, những cú đấm mà ngay cả trong những cơn ác mộng tôi cũng không thể nào mơ thấy được. May mà không có bé Hương ở nhà, nếu không, con bé sẽ đau đớn biết chừng nào…

Trận đòn ấy và nỗi đau bị phản bội đã đánh gục tôi. Tôi cay đắng nhận ra rằng, người đàn ông mà mình tin yêu và trao gửi cả cuộc đời đã vì một người phụ nữ khác mà vứt bỏ tất cả… Trong cơn đau đớn cùng cực, tôi đã tháo chiếc nhẫn cưới ném xuống đường...
 
Hưng bỏ đi, mấy hôm sau lại quay về dọn hết đồ đạc và tuyên bố: “Từ nay không có vợ chồng gì hết”. Hưng nói, anh ta dọn đến ở với cô gái kia để “chăm sóc, đền bù” những thiệt hại vật chất và tinh thần mà gia đình tôi đã gây ra cho cô ta!
 
Chẳng biết hai người chăm sóc thế nào mà được chừng 6 tháng thì lại thấy Hưng mò về, người ngợm hốc hác, tiều tụy. Chúng tôi chưa ly hôn. Ngôi nhà vẫn là của chung hai vợ chồng. Nhưng tôi không quan tâm đến gã đàn ông có mặt trong nhà mình nữa. Anh ta vô hình trước mắt tôi. “Tội nghiệp ba lắm mẹ à. Ba nói là ba hối hận lắm. Mẹ cho ba một cơ hội đi” - bé Hương lại nài nỉ.
 
Tôi nhìn con, lắc đầu. Những đau đớn về thể xác của trận đòn đã qua đi, nhưng vết thương vô hình trong lòng tôi thì vẫn còn rỉ máu… Liệu có thể tin được một người đàn ông như thế hay không?

Chia sẻ
Gửi góp ý
Theo Nguyệt Minh ([Tên nguồn])
Ngoại tình thời nay Xem thêm
Báo lỗi nội dung
GÓP Ý GIAO DIỆN