Gửi ba - một nửa yêu thương của con!
Ba ạ, con xin lỗi ba, xin lỗi vì những năm tháng tuổi thơ khờ dại non nớt.
Trái tim con chia làm hai mảnh yêu thương, một nửa con dành cho người sinh ra con, nửa yêu thương còn lại con gửi đến ba – người đang còng lưng giữa cái nắng khắc nghiệt của đất Sài Gòn.
Ngày còn nhỏ, mỗi khi ba đèo con đi học trên chiếc xe cup cũ kĩ, con luôn tỏ ra khó chịu. Đôi lần con đòi đi bộ mặc dù đoạn đường đến trường là khá xa. Đơn giản vì con ghét chiếc xe máy “cà tang” trông quê mùa của ba.
Ba quá đỗi bao dung mà con thì chưa đủ lớn để thấu hiểu (Ảnh minh họa)
Ngày còn nhỏ, ba đón con với chiếc áo công nhân đã ngả màu vàng ố, trên vai trần những mùi vữa, xi măng và lấm lem bụi bẩn. Lúc đó, con chỉ muốn đi cách ba thật xa vì mùi ẩm mốc khó chịu, và nó làm con ngượng ngùng với đám bạn.
Ngày còn nhỏ, con từng khóc bù lu bù loa lên, thậm chí đòi nghỉ học chỉ vì muốn có một đôi xăng-đan màu xanh giống cái Lan. Ba đánh con bằng chiếc roi chăn bò của ông mặc cho con khóc nấc lên. Rồi ba xốc con lên xe, chở lên chợ huyện mua cho con đôi dép nhựa hình cánh bướm cũng màu xanh như thế.
Ngày còn nhỏ, mỗi lần đi làm về ba đều có quà cho con, khi thì kẹo, quần áo mới hoặc những cuốn tập và con đã nhảy lên sung sướng. Đối với con, những đồng tiền ba đem về là những tờ giấy có thể mua được kẹo, kem và cả sách vở nữa. Những khi không nhận được quà, con đã hờn dỗi trách móc ba, thậm chí hét to vào ba: “Con ghét ba” rồi òa khóc nức nở.
Ngày còn nhỏ con luôn thắc mắc tại sao ba không sắm cho mình chiếc xe mới như ba thằng Tí “còi”, hay chiếc dream giống mẹ cái Lan vẫn thường đi dạy? Con tự hỏi sao con cứ cố cách xa ba mà tay ba vẫn siết chặt tay con? Hay những khi ba đánh mắng rồi vẫn sắm cho con những món đồ dù không phải là cái con thích nhất?...
Cho đến khi lớn hơn một chút nữa con mới hiểu được những những cơ cực vất vả của ba. Cái nắng nơi công trường đã ăn mòn sức lực của ba, giọt mồ hôi ướt đẫm nhòa lên vai áo. Để có được tiền cho con ăn học, ba đã bôn ba ngược xuôi, làm hết nghề này qua nghề khác, từ thợ xây, phu xe đến khuân vác… Thế mà con vô tâm khiến ba buồn lòng.
Lúc ấy điều kiện gia đình chưa cho phép, ba dành dụm số tiền mua xe để lo cho con ăn học. Ba nắm chặt tay con trên sân trường đông đúc vì ba sợ đứa con bé bỏng này sẽ lạc mất ba…Ba quá đỗi bao dung mà con thì chưa đủ lớn để thấu hiểu.
Có những lúc vô tình con đã hướng đến một điều gì đó xa vời trong tương lai mà quên rằng hiện tại tóc ba ngày một bạc thêm, tay ba chai sần hơn. Con thấy có lỗi!
Đôi lúc con ước mình trở thành một ngôi sao nổi tiếng hay một người con gái xinh đẹp hơn. Con đã không bằng lòng với tất cả những gì mình có được…Nhưng bây giờ con không muốn những thứ ấy, ước mơ duy nhất và mãi mãi của con là được ở bên ba.
Ba biết không, nếu trên đời này quả thật có cỗ máy thời gian của Đô-rê-mon như Fujiko.F.Fujio đã nói hay đơn giản chỉ là một sợi dây vô hình gắn kết giữa quá khứ và hiện tại thì con muốn quay về quá khứ, quay về những kí ức có gia đình chúng ta, có ba và con.
Cho đến bây giờ, khi đã tròn 20 tuổi, con đang thực hiện ước mơ của mình trên miền đất hứa xa lạ. Xa nhà, xa ba và những kỉ niệm nuôi con khôn lớn, con thèm nghe những câu hát thân thương của ba mà mỗi lần nghe ai đó cất lên, tim con lại không thôi thổn thức:
“Hôm nay trời nắng chang chang
Mèo con đi học chẳng mang thứ gì.
Chỉ mang một cái bút chì
Và mang một mẫu bánh mì con con.”
Hay:
“Con mèo mà trèo cây cau
Hỏi thăm chú chuột đi đâu vắng nhà.”
Con nhớ ba, nhớ cái giọng trầm ấm yêu thương quá đỗi.
Ba ạ, con xin lỗi ba, xin lỗi vì những năm tháng tuổi thơ khờ dại non nớt. Xa nhà, xa quê đứa con gái 20 tuổi của ba thèm một lần ngồi trên chiếc cup thân thuộc, thèm được ôm ba để ba đèo đi khắp nơi, thèm được cọ đầu vào lưng ba để cảm nhận mùi mồ hôi ướt sũng nuôi con khôn lớn.
Con nhớ ba nhiều!