Cô gái tôi đã từng tắm cho
Khi tắm cho Saly, tôi luôn khen cô ấy đẹp và nói rằng, tôi rất yêu cô ấy rất nhiều
Cách đây hai ngày, tôi nghe cô đồng nghiệp cũ kể lại rằng, tên phụ trách trung tâm đã đay nghiến Saly, bệnh nhân tôi từng chăm sóc, rằng “Nếu tao là Hitler, tao sẽ thiêu chết mày!”. Tất cả chỉ vì khi đó Saly, vốn không thể tự chăm sóc bản thân, mang trong mình một chiếc tã ướt sũng.
Tôi không quá ngạc nhiên, vì bản chất của tên phụ trách là điều tôi thấu hơn ai hết. Đó cũng là lí do tôi dứt áo ra đi khi hợp đồng chưa kết thúc. Tôi chỉ buồn thiệt nhiều. Tôi buồn mỗi lần nhớ tới câu nói của người bạn “Saly đã khóc rất nhiều đó. Rất nhiều”.
Người ta chỉ khóc khi người ta hiểu được điều khiến người ta khóc, phải không?
Ở kì tập huấn chuẩn bị cho công việc, nhóm “nhân viên hỗ trợ” bọn tôi hơi bối rối khi nghe nhắc đến công việc tắm rửa cho bệnh nhân khuyết tật (kể cả khách hàng nam giới). Hai ngày tập huấn không đủ dài để học thép tinh thần một cô gái hai mươi mấy năm tuổi đời chưa từng nhìn thấy thân thể của một Người-Xa-Lạ.
Nhấn mạnh hai từ Người và Xa Lạ là vì, thực ra tôi đã từng thấy mấy cái tượng ngoài công viên, hay trên phim ảnh, nhưng đó là phi hiện thực, còn đây là những người lạ không hề quen thuộc và hoàn toàn sống động.
Một đồng nghiệp nhanh nhảu “Vậy nếu người khách đó tỏ ra sung sướng, và nhất là khi điều này có thể nhìn thấy được ở nam giới, thì chúng ta phải làm gì?” Cả nhóm ồ lên, hồi hộp chờ câu trả lời. Bạn cũng tò mò phải không? Chúng tôi đơn giản đã được bày là: Hãy cười, đùa nhẹ nhàng với hàng về hiện tượng “sung sướng thấy rõ” đó, và… tán qua chuyện khác: “Thẹn thùng xấu hổ để làm gì, bạn đang giúp đỡ họ, và được trả lương!”.
Rồi nỗi lo lắng của tôi đã không xảy ra vì tôi không được phân công tắm táp cho bất kì một thân hình nam tính nào. Nhưng tôi phải tắm cho ba người mỗi ngày, với những mức độ cần trợ giúp khác nhau. Chẳng hạn như Mary, luôn tỏ ra rất độc lập, nên chỉ cần tôi giúp kì lưng và thoa dầu gội lên tóc, còn lại công việc chính của tôi là đứng đó trò chuyện với cô trong buồng tắm cho đến khi cô lại cần người giúp lau khô phần lưng. Còn với Naty, tuy tôi phải làm hết từ A đến Z, kể cả việc giúp cô giải quyết một con kiến đang bò ngửa trên tường, thì giữa bọn tôi vẫn có những phút giây trò chuyện thoải mái. Riêng Saly thì không, bao giờ cũng chỉ có mình tôi độc thoại. Cô không thể nói quá hơn một số từ căn bản “Lạnh/Nóng/ Có/Không” và một số thao tác gật/lắc đầu để biểu lộ sự đồng ý hoặc không.
Quá khó để lặng im khi hai người con gái trạc tuổi ở cùng nhau trong một buồng tắm mà một trong hai lại khuyết tật và không mặc quần áo.
Vậy là tôi chọn nói, nói liên tu bất tật từ chuyện này qua chuyện khác.
“Saly thấy nước có lạnh không, không hả, vậy thì tốt.”
“Nhưng mà khi nào Saly cần một chút nước ấm thì nói nhé”.
“Oái, Saly đừng vẩy nước lên giấy vệ sinh chứ, hôm qua Saly đã làm ẩm một chồn giấy rồi, sáng nay chúng ta phải vứt đi rồi đó, Saly nhớ không?”.
“Saly có thấy thoải mái không? Tắm xong, thay quần áo mới chắc chắn Saly sẽ ngủ rất ngon tối này cho coi”…
Saly thường cười và luôn kề cạnh tôi mỗi khi tôi phải làm việc (Ảnh minh họa)
Đáp lại nhiệt tình gợi chuyện của tôi, bao giờ lúc đầu cũng là sự hờ hững, sau dần chuyển thành những cái nghiêng đầu lắng nghe và thỉnh thoảng cô đã mỉm cười nói “Có”. Kể từ lúc cô nói “Có” trở đi, tôi luôn mang trong mình cảm giác Saly hiểu được điều tôi muốn nói, chỉ là cô không thể đáp trả bằng lời được. Có một chỗ nào đó tắc nghẽn tự nơi cổ họng, khiến những âm thanh cô phát ra bao giờ cũng bị bể gãy giữa chừng. Ơn trời là Saly còn có đôi mắt và nụ cười để bày tỏ những khi vui sướng.
Tất cả mọi người trong nhóm, dù không muốn kỳ thị nhưng không ai muốn lại gần Saly. Chắc họ nghĩ rằng ngồi với cô là một sự phung phí thời gian, bởi cứ phải truyền thông từ việc không thể kiểm soát chuyện vệ sinh cá nhân khiến cô luôn mang bên người một mùi hương không mấy dễ chịu.
Tôi vì thế đã trở thành người duy nhất của cả nhóm 14 điều dưỡng viên gần gũi với Saly. Bất kể khi nào ngủ dậy, bao giờ bước xuống cầu thang tôi cũng thấy Saly đứng đó ngóng lên. Thủ tục tiếp sau đó là tôi sẽ hôn má cô một cái thật kêu, rồi kéo cô về căn phòng của cô nằm sát bên toiletters và nhà bếp. Chỉ có một mình Saly được chia phòng ở tầng trệt, cô không thể leo cầu thang vì một chân bị tật.
Khi đó, có nhắm mắt mà mở cửa, thì tôi cũng hình dung được mức độ bị oanh tạc của căn phòng: Drap giường giăng từ hai phía, xà phòng vương vãi trên sàn nhà, áo quần sạch, bẩn mỗi thứ một phương, và toiletters chắc chắn đang bốc khói, vì cô lúc nào cũng quen đẩy vòi nóng/lạnh sang bên trái. Cô hẳn đã muốn tắm ngay khi vừa ngủ dậy, vì tã giấy đã bẩn sau một đêm dài. Ngay lập tức, tôi sẽ kéo Saly vào phòng để hai đứa cùng chọn áo quần, lại là tôi độc thoại:
“Áo sọc với quần màu đỏ nhé”.
“Thôi không, Saly tròn rồi mà còn mặc áo dọc thì sẽ phình to ra mất”.
“Mà tại sao Saly không có váy nhỉ, cô đi chậm thế thì mặc váy có ảnh hưởng gì đâu? À, biết rồi, cô không có váy vì nếu mà mặc váy thì đố mà cô leo lên xe khi đi tham quan luôn. Khi đó chắc phải nhờ anh nào bế lên xe nhỉ haha”.
Rồi cô ấy sẽ nhoén miệng cười e lệ khi quẳng cho tôi một món đồ nào đó cô vừa chọn xong. Thấy chưa, đã nói là Saly hiểu được tôi mà.
Khi tắm bao giờ tôi cũng vặn nước cho hơi âm ấm dù là trời mùa hè, vì Saly luôn nhảy chồm chồm lên khi gặp nước lạnh. Một thói quen nữa sau khi tắm đó là tôi luôn nói với Saly là cô rất đẹp và tôi yêu cô ấy – rồi tôi nói với cô là tôi yêu cô nhiều hơn mỗi ngày, vào trước lúc đi ngủ.
Tôi đã nghĩ rằng những tình cảm bày tỏ với Saly sẽ trôi luôn và giấc ngủ của cô, nhưng không. Có một lần đi cắm trại ở ven sông, sau khi tất cả mọi người đã ăn uống và nằm dài trên bãi cỏ, Saly đã tìm đến hôn vào má tôi một nụ hôn lâu đến… rỏ dãi (đúng theo nghĩa đen!), và gối đầu lên đùi tôi ngủ ngon lành.
“Saly đã bày tỏ tình cảm với mình và ngủ bên mình. Trời ơi”.
Sau lần đó, Saly thường cười và luôn kề cạnh tôi mỗi khi tôi phải làm việc. Cô theo tôi ra vườn phơi áo quần, đứng ở bếp khi tôi chuẩn bị bữa ăn, vỗ vào ghế trống bên cạnh, bảo tôi ngồi cùng khi ăn cơm, hay cầm tay tôi khi đi thăm quan…
Mọi chuyện có lẽ vẫn diễn ra tốt đẹp nếu một bất đồng nhỏ không xảy ra giữa tôi và tên phụ trách. Hắn ta đã đề nghị tôi ngủ với hắn ta. Dù chưa xảy ra chuyện gì, nhưng tôi vẫn coi đây là một sự quấy rối tình dục nơi làm việc. Và điều này khiến tôi quyết định rời công việc đó.
Khi ngồi trên xe cô bạn đồng nghiệp chở ra ga, tôi không có bất kì lo sợ gì về hợp đồng, tiền bạc, hay những rắc rối có thể xảy đến. Tôi chỉ nghĩ về Saly, vì biết rằng sẽ không còn dịp nào gặp lại cô trong đời nữa. Và nếu có gặp được, liệu cô có còn nhận ra tôi hay không?
Và bỗng, tôi tin rằng cô sẽ nhận ra tôi. Bởi để khởi động câu chuyện, hay đúng hơn là mở cửa trái tim Saly, tôi sẽ bắt đầu bằng việc tắm cho cô. Nhưng mà, ai sẽ cho tôi lại tắm cho Saly thêm một lần nữa trong đời?
*Tên nhân vật trong bài đã được thay đổi