Cay đắng khi nhân tình của vợ sắp cưới đuổi ra khỏi phòng (P1)
Như một cái máy, Long bỏ chạy. Long không muốn nhìn thấy con người phụ bạc ấy vào lúc này.
Long vẫn còn nhớ như in khi người dẫn đường nói với anh và năm cô gái cùng đi:
- Chỉ còn đêm nay là các anh, các chị đã tới Thiên đường. Cố lên.
Cả đoàn nhìn nhau cười mãn nguyện.
Trời về khuya, cái rét trở nên buốt lạnh. Những cơn gió ma mãnh cứ len lỏi luồn lách thấu vào da thịt, chúng như có tri giác cứ quất mạnh vào đoàn người đang dò dẫm từng bước trong đêm tối. Những hàng cây hiện ra xanh thẫm như những gã khổng lồ mặc áo liệm màu trắng, lạnh lùng vô cảm nhìn lũ người đang co cứng trong lớp băng giá lạnh.
Mùi hương quyến rũ từ da thịt của Ngư vẫn cứ lẩn quất đâu đó nơi sâu thẳm trong Long (Ảnh minh họa)
Đêm tĩnh lặng. Thoang thoảng đâu đây tiếng rì rầm như tiếng thở dài mệt mỏi của cỏ cây, của băng tuyết. Phía xa xa có những quả bóng màu vàng bay lượn chấp chới như ma trơi, hoá ra đó là ánh sáng lấp loáng của những chiếc đèn pin. Người dẫn đường hớt hải chạy lại:
- Rút ngay.
Mọi người bừng tỉnh, quay đầu chạy vội trên đôi chân đã tê cóng tưởng như vay mượn của người khác. Cả đoàn được dẫn vào một ngôi nhà gần như bỏ hoang, chỉ còn ba chiếc sofa rách nát, ẩm ướt, nặng mùi ngai ngái, nồng nồng.
- Ta tạm nghỉ ở đây. Cảnh sát Đức đang truy lùng bọn buôn thuốc lá lậu. Đi tiếp bị bắt ngay.
Rất nhanh chóng, bốn cô gái đã ngả lưng trên hai cái sofa. Còn lại một cái dành cho cô bé ít tuổi nhất và Long. Cô bé run bần bật. Long cố ngồi sát và nắm chặt bàn tay lạnh ngắt của cô mong cô cũng như mình đỡ lạnh phần nào. Cô bé nói không ra lời:
- A...n..h nằm xu..ống. E...m rét qu...á.
Cô bé ghì chặt anh vào lòng mà vẫn run bắn lên. Một cảm xúc khó tả, say sưa cứ nhen nhói dâng lên khi hơi thở nóng ấm của cô gái phả đều đều vào gáy làm Long nghẹt thở. Long không dám thở mạnh, không dám cựa mình sợ chẳng bao giờ còn được đón trọn từng hơi thở ấm áp, thơm tho của cô gái đang trao cho.
Trong người hình như đang có cái gì cựa quậy, cái nóng râm ran hối hả phả ra từ con tim đang đập bấn loạn, lan toả đến tận những nơi sâu thẳm nhất của thằng đàn ông. Băng tuyết đêm đông nơi rừng sâu như bị nhão ra, tạo thành những giọt nước nhỏ li ti, nhơm nhớp phủ đầy trên mặt, trên người Long. Muốn lắm, nhưng sợ...
Rồi Long cũng chìm dần vào những giấc mơ. Giữa cái tĩnh lặng của đêm rừng buốt giá, Long lại nghe thấy tiếng ào ào như của một cơn mưa đang đổ ập đến. Long thấy mình và vợ chưa cưới ướt sạch chạy vội vào một chiếc lán nhỏ. Mưa quá to, gió quá mạnh, chiếc lán như muốn đổ sập. Ướt hết. Thu xếp mãi hai đứa mới dọn được một chỗ tạm gọi là giường, bé tẹo, không hơn gì chiếc sofa của đêm này.
Long ôm chặt người yêu vào lòng, say đắm trong nụ hôn thật sâu và tưởng như dài vô tận... Đang mê mẩn đắm chìm trong nụ hôn thì một sức mạnh vô hình nào đó hất Long ra. Bừng tỉnh. Nền đất lạnh ngắt.
- Ôi, em xin lỗi. Anh lên mau không lạnh.
Thì ra Long đã có một giấc mơ đẹp và đã có một nụ hôn không phải với vợ chưa cưới mà là với cô bé... Không hiểu giấc mơ này đến với Long đã bao nhiêu lần nhưng sao vẫn như lần đầu, vẫn đẹp, vẫn tươi roi rói, bởi đêm ấy, trong chuyến về thăm nhà vợ chưa cưới, hai đứa đã hoà tan vào nhau trong mưa gió bão bùng.
Cuộc hành trình gian nan nơi biên giới khổ ải cũng đã đến hồi kết. Nước Đức – Thiên đường mơ ước - mở ra trước mắt. Mọi người nhanh chóng tản đi, nhưng cô bé vẫn dùng dằng bên Long. Phải chăng vì nụ hôn đêm qua? Chắc không phải. Hỏi ra mới biết cô tên Huế, đến thành phố Ilmenau, người yêu đang làm việc ở đó. Long bảo: "Anh sẽ đưa em đến đó". Cô bé mừng quýnh, vô tư ôm lấy Long. Cô có biết đâu rằng, anh cũng đến đó, cũng vì tình yêu, nơi Ngư đang học, nơi cách đây tám năm Long cũng là sinh viên của trường - Khoa Máy tính.
Chuyến tàu tốc hành từ Dresden về Ilmenau lao vun vút dưới cái nắng dìu dịu chớm xuân đưa Long về mái trường xưa. Tàu êm như ru chẳng mấy lúc đã dẫn Long vào những câu chuyện cổ tích của ước mơ.
- Anh đang nghĩ gì mà tủm tỉm cười thế?
Câu hỏi thoảng qua chẳng thể nào cắt được dòng chảy đang rào rạt trong Long. Con đường dốc quen thuộc dẫn đến ký túc xá sinh viên của trường đã hiện ra. Căn phòng của Ngư đây rồi. Long mường tượng bộ mặt đầy ngạc nhiên của vợ chưa cưới khi lao vào Long ngất ngây sung sướng.
Long đã mong chờ giây phút này từ lâu vì Long cố tình không báo trước cho Ngư chuyến vượt biên này. Đứng trước cửa buồng, như một đứa trẻ chả biết mình muốn gì. Ngẩn ngơ. Bồn chồn. Và rồi như một người mộng du, chẳng kịp gõ cửa, Long ào vào căn phòng ấm áp ngát mùi hoa oải hương.
Một tiếng thét khàn đặc làm Long khựng lại:
- Hau ab!
Long tưởng vào nhầm phòng, nhưng không, đúng là Ngư rồi. Ngư vùng ngồi dậy, chiếc mền chăn trắng muốt tuột xuống để lộ bộ ngực trắng hồng căng tròn vểnh ra như muốn chọc vào mắt Long. Đôi mắt tròn đen của Ngư vừa ngơ ngác, ngạc nhiên, vừa sợ hãi, vừa như hổ thẹn cúi gầm xuống. Thằng bạn tình da đen có bộ tóc xoăn tít, hai cái môi mọng dầy như hai con đỉa no máu, cái trán gồ ra, ngắn tẹt, lõa lồ nhầy nhụa nhảy ra khỏi giường, lại hét:
- Hau ab!
Nó giận dữ đuổi Long cút ra khỏi phòng.
Long như người mất hồn, rúm người lại vì tiếng hét của thằng da đen, chưa kịp định thần thì đã bị nó đạp mạnh ngã khuỵu ngay trước cửa phòng. Tiếng sập cửa giận dữ, tiếng khoá cửa khô khốc, bóng dáng thằng da đen nhầy nhụa, đôi mắt tròn to, cặp vú trắng hồng, tất cả, làm đầu Long như bị vón cục lại, đặc sệt, mụ mẫm.
Hoang mang, ngờ vực đau đớn cùng trỗi dậy, chẳng khác gì những vòng kim cô cứ đan chéo quấn quýt bám riết vào nhau, không thể nào tách ra được. Long muốn quay lại cấu xé, chửi bới, chà đạp lên người đàn bà bội bạc kia, muốn đạp tung cánh cửa cho hả dạ, cũng đúng lúc thằng da đen nói với Ngư như một mệnh lệnh:
- Tiếp tục!
Và tiếng gắt gỏng của Ngư với người tình:
- Mặc quần áo vào. Đấy là bạn tao, nó vừa từ Việt Nam sang.
Nghe tiếng Ngư nói mà lòng thắt lại. Như một cái máy, Long bỏ chạy. Long không muốn nhìn thấy con người phụ bạc ấy vào lúc này. Long chạy. Chạy như bị ma đuổi. Chạy muốn đứt hơi, chạy đến lúc không thể bước thêm được bước nào nữa, khuỵu xuống bên lề đường giữa một dải tuyết mỏng tang đang chảy nhão ra, lấp ló dưới đó là màu xanh của những chồi xuân. Long cứ ngồi như kẻ mất hồn, mặc cho cái giá lạnh lúc tuyết tan. Nước mắt uất ức muốn trào ra nhưng bị ứ lại, đông kết thành những hạt băng sắc nhọn chà xát vào tận tâm can.
Đi đâu bây giờ? Nhưng rồi cũng đến lúc phải đi, làm sao có thể ngồi mãi nơi đây được. Cơn mệt mỏi của mấy ngày qua sập đến. Buồn ngủ díp mắt. Đầu trĩu nặng. Nhưng vẫn phải đi. Và đi. Vô định. Đi với đúng nghĩa của một kẻ lang thang. Một vạt nước bẩn từ lòng đường hất tung vào mặt làm Long bừng tỉnh. Một chiếc Mercedes màu hồng mui trần lướt qua bãi nước. Long bực bội nhìn theo chiếc xe chửi thề thì cũng là lúc bắt gặp đôi mắt tròn to rất đẹp của Ngư đang ngoái nhìn lại.
Ngư rạng rỡ trong chiếc váy màu hồng (giống hệt màu của chiếc xe) cầm tay lái, bên cạnh là người tình da đen. Chỉ trong khoảnh khắc Ngư rú ga phóng nhanh mất hút vào những rặng cây lúp xúp ven đường. Thế là hết. Cái rú ga của Ngư như một con dao sắc nhọn cắt phăng sợi dây tình cảm cuối cùng còn vương vấn trong Long. Nó dứt khoát đến mức tàn nhẫn.
Long còn nhớ lần đầu tiên về thăm nhà Ngư, mặc dù đã được cảnh báo trước nhưng Long vẫn quá ngỡ ngàng với gia cảnh của vợ tương lai. Theo con đường nhỏ ngoằn ngoèo chạy giữa các hàng cây râm rạp là những ngôi nhà mái cọ, nằm dựa lưng vào núi. Ngay phía trước, chỉ dăm bước chân là chạm vào mặt nước của dòng sông Thao. Những ngôi nhà mái cọ xác xơ, liêu xiêu, nhỏ thó khúm núm ẩn mình dưới những tán cây xanh của xóm chài như tan biến vào núi rừng, sông nước.
Nhà Ngư nghèo, có thể nói là quá nghèo. Cái giá trị nhất của túp nhà này là hàng chục giấy khen học sinh giỏi của chị em Ngư và Chài treo chen chúc trên tường. Cũng lạ, một cặp vợ chồng đen đúa quắt queo quanh năm cùng chiếc thuyền nan bám lấy mặt nước để sống mà lại có hai cô con gái vừa đẹp, vừa giỏi giang đến thế.
Cuộc sống nghèo khổ là vậy nhưng từ khi được Long yêu, được chiều chuộng chăm sóc, Ngư nhanh chóng trở thành cô gái Hà thành sành điệu. Nghĩ đến đây Long chợt giật mình: "Chả lẽ tình yêu Ngư dành cho Long không đơn thuần là một tình yêu?". Đến lúc này Long mới nhận ra, Ngư đã đi qua cuộc đời Long chẳng khác gì một cơn gió hoang, phá nát trái tim biết yêu của một thằng đàn ông đã ba chục có lẻ. Thật là khốn nạn.
***
Mùi hương quyến rũ từ da thịt của Ngư vẫn cứ lẩn quất đâu đó nơi sâu thẳm trong Long. Long dừng lại, mắt nhắm nghiền, cố tìm kiếm cái quyến rũ của người đàn bà đã làm Long phải vượt cả ngàn cây số để đến đây. Nhưng tìm đâu ra. Long chỉ thấy ngan ngát mùi hương nồng nàn của rừng thông, tiếng lào xào của lá, tiếng thầm thì của gió. Long đi mà chẳng biết mình đang ở đâu, đi đâu, về đâu, để làm gì.
Năm năm học ở Đức nhưng lần đầu tiên Long đến đây. Con đường đất xám xịt cứ như có một sức hút kỳ lạ làm Long không thể dừng bước. Càng đi con đường càng hẹp lại, trời dần xậm lại. Lấp loé đâu đó ánh đèn điện nhạt nhoà. Thì ra đây là khu vực có nhiều nhà nghỉ cuối tuần của các gia đình trong thị trấn. Long sực tỉnh. Cơn khát, cơn đói, cơn buồn ngủ cùng sập đến. Đôi chân như có mắt, cứ phăng phăng đi về phía căn nhà có ánh đèn gần nhất.
Đứng lặng hồi lâu trước ngôi nhà tường gỗ nhỏ nhắn đứng nép mình dưới những hàng cây ken dầy, thẳng tắp, cao vút làm cho Long có cảm giác ngôi nhà thật thấp bé, chả khác gì nhà của các chú Lùn với nàng Bạch Tuyết. Phía sau là khe suối nhỏ đang cần mẫn ngày đêm tạo nên những âm thanh róc rách êm ả như đang muốn đưa người ta vào cõi mơ.
- Trời Phật! Luồng gió nào lại đưa anh đến đây thế. Sao anh biết bọn em ở đây?
Long choàng tỉnh cơn mộng mị và không tin vào tai, vào mắt mình nữa, đứng ngây ra không biết cái gì đang xảy ra. Nhưng đúng là thằng Nam rồi.
- Ôi Nam, em mới trở lại Đức à? Đây là nhà ai?
- Thôi nào, vào nhà đã, sẽ còn bất ngờ dành cho anh đây.
Đúng là bất ngờ thật. Cô bé Hạ Vy nhõng nhẽo ngày nào nay lại là vợ của cái thằng Nam khô như ngói. Khi Long học năm cuối thì hai đứa mới vào năm thứ nhất. Thì ra cô cậu học xong trốn ở lại.
Nhấm nháp tách trà, ngắm nhìn ngọn lửa như đang múa lượn trên những gộc củi khô trong lò sưởi Long thấy lòng mình ấm lại, nhẹ nhõm, bao nhiêu buồn phiền như được thả xuống dòng suối nhỏ phía sau nhà, nhờ nước cuốn đi. Nhưng rồi nỗi buồn lại ập đến khi nhìn thấy vợ chồng Nam như hai con chim cu đang ríu rít chuẩn bị bữa cơm đón khách. Đôi chim cu ấy - niềm mơ ước của Long trước khi rời quê hương, sẽ chẳng bao giờ có nữa. Tất cả tan tành chỉ trong một ngày ngắn ngủi!
Nam hỏi:
- Bây giờ anh định thế nào?.
- Quay về, còn cách nào khác.
- Trời, sao có thể như thế được. Sang được đến đây đâu có dễ. Phải tìm cách.
(Còn nữa)
Tôi đâu có ngờ, cái khoảnh khắc bạn gái xuất hiện trước của nhà tôi lại khủng hoảng như vậy.
Bạn có những băn khoăn muốn chia sẻ, những tâm tư muốn được giãi bày, những khúc mắc muốn nhờ tư vấn? Hãy gửi ngay những tâm sự của bạn tới mail bantrecuocsong@24h.com.vn để các chuyên gia tâm lý, tình yêu gỡ rối giùm bạn |