Phiếm đàm: Xì-căng-đan muôn năm

Quanh đi quẩn lại ta vẫn phải trở về câu hỏi của Anh-xờ-tanh: Ta điên hay thế giới điên?

Cuộc sống sao nhạt thế này?!

Chẳng hiểu sao thiên hạ lại cảm ơn cuộc đời vì cái lọ cái chai được. Họ cảm ơn vì được có cơ hội để yêu thương, để ngắm một bức tranh đẹp, nghe một bài hát hay, gặm một món ăn ngon hay hít mùi nước hoa đắt tiền. Chà, sao họ xa xỉ lời cảm ơn thế nhỉ? Đối với mình, bức danh họa triệu đô khó hiểu như một bản đồ kho báu, bài hát có giai điệu bùm bụp của mấy ca sỹ phương tây không khác tiếng leng keng của nhạc cụ dân tộc là mấy. Bữa ăn ngon trong nhà hàng sang trọng ư? Nước hoa đắt tiền ư? Cái loại nước mang một thứ mùi rất quí tộc, được đựng trong lọ bé tẹo với những nhãn hiệu mà nghe đã biết là nó được sản xuất chỉ dành cho một nhóm người giàu có trong xã hội ấy đôi khi mình thấy không thể ngửi nổi vì mấy quý bà quý cô đổ lên người quá nhiều để cho thiên hạ cười vào mặt vì biết rằng họ không “hữu xạ” nên không thể “tự nhiên hương” được.

Nếu nói như thế mà vẫn phải cám ơn cho không bị lạc giữa số đông, cho nó có vẻ... nhân văn thì mình cám ơn thôi. Chân lý thuộc về số đông mà. Đến thiên tài Anh-xờ tanh còn tự vấn: “Có một câu hỏi đôi khi khiến tôi thấy mơ hồ: Tôi điên hay người khác điên?” cơ mà.

Thôi thì cám ơn vậy. Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy, ta biết mình còn sống để... nhăn răng.

Vẫn biết mình nói thế là cùn và cũng bị thiên hạ cười vào mặt không hơn không kém nhưng tại sao mình không thể vui được. Cuộc sống càng ngày càng nhạt. Sao lâu rồi không có... xì căng đan nào nhỉ? Thảo nào cuộc đời vô nghĩa thế không biết.

Thôi đúng rồi. Nguyên nhân là đây. Ý nghĩa cuộc đời là đây. Nghe nói đến nó mà mình đã cảm thấy sôi nổi, máu đang chảy cuồn cuộn trong người và lửa đang thiêu đốt trong tim. Nếu có một điều nào đó khiến ông nhạc sỹ Phạm Duy sáng tác câu “trong tim thì sôi máu, khóe mắt có trăng sao” thì điều đó chính là xì căng đan?

Quả là đúng như vậy. Bức tranh đẹp, món ăn ngon, bài hát hay, nước hoa quí... Tất cả cũng chỉ tác động đến vị giác, khứu giác, xúc giác, thính giác và các loại giác khác của chúng ta. Nó khiến lưỡi ta đê mê, mũi ta hít hít, tai ta vểnh vểnh, mồm ta xuýt xoa... trong một thời gian ngắn và rất riêng rẽ. Vì sao ư? Vì bạn khó có thể thưởng thức một món ngon trong nhà hàng cùng lúc chiêm ngưỡng bức danh họa ở bảo tàng. Vì bạn không thể đạt hết độ sung sướng khi vừa ngửi mùi nước hoa từ cơ thể người đẹp ở khách sạn trong khi vẫn cố thẩm thấu hết bản nhạc thính phòng tại nhà hát.

Bạn chỉ có thể đê mê vì những điều đó một cách riêng rẽ, theo từng phương cách và thời điểm khác nhau.

Trong khi đó, xì căng đan, chỉ cần xì căng đan thôi, ta đạt được tột đỉnh sung sướng trong tuốt tuồn tuột các lĩnh vực, từ vị giác, khứu giác, thính giác và vô vàn các loại giác khác.

Thử mà xem. Nhớ lại đi. Khi biết tin một ca sỹ lộ hàng qua câu báo tin vội vã của thằng bạn thân trên chiếc iPhone, ta lập tức thấy tai mình ù đi, miệng lưỡi lắp bắt, tim như ngừng đập và mũi ngừng thở. Ta quát thằng bạn: Mày không đùa đấy chứ? Và không để nó trả lời, ta lao vào máy tính với tốc độ nhanh nhất mà một con người có thể, bật Google và gõ dòng chữ quen thuộc: XXX lộ hàng.

Lúc này cái iPhone đã bị quăng sang một chỗ nào đó trong phòng và thằng bạn thân không còn tồn tại trên thế giới. Ngay các giác quan của ta như còn không có ấy chứ. Ngoài tiếng đập bùm bụp như trống lễ hội của tim và tiếng cành cạch của đôi tay đang run rẩy trên bàn phím, ta không còn nghe thấy tiếng nào hết vì tai đã quá công suất khi nghe tin. Mồm há hốc nên lưỡi khô khốc. Mắt nhòa đi rồi nhanh chóng căng ra vì dán vào màn hình khi bức ảnh XXX lộ hàng đã hiện ra.

Chính thời điểm này, mọi cung bậc cảm xúc đã đạt tới đỉnh của nó, bùng lên, vỡ òa, tan chảy, tràn trề, dữ dội. Ta lặng người đi vì sung sướng, sôi người lên vì tức giận với XXX, nghiến răng lại vì tò mò không hiểu nguyên do, nắm chặt tay căm phẫn với kẻ nào đã hạ nhục XXX của ta...

Tóm lại, ta đã đạt tới sự bùng nổ của tất cả cung bậc cảm xúc trong cùng một thời điểm, cùng một sự kiến mà không cần quá nhiều tới tranh, nhạc, nước hoa hay nhà hàng... Tất cả là nhờ xì căng đan. Quả là everything in one. Tất cả trong một. Quá lời mà lại miễn phí. Còn gì mang lại ý nghĩa cuộc sống hơn là xì căng đan.

Nói thế mà vẫn cần chứng minh ư? Mới hôm qua, có em sinh viên, nghe nói là dân ngân hàng, đã có đủ gạch mang về nhà xây miếu khi “ghép hình” tạo dạng chụp ảnh. Mấy hình này bị mấy tờ báo khá nhớn gọi là “phản cảm” còn dân cư mạng người thì thích thú, người thì tức giận.

“Chữ nhét đầy đầu mà lại thiếu tôn kính Hoàng thành. Người nước ngoài sẽ nhìn vào và nghĩ sao trước những chủ nhân của đất nước”, một anh ném đá lại ngay. Nghe đã biết là anh đã trải qua giây phút lao vào google gõ gõ, dán mắt nhìn màn hình, giận dữ, chửi rủa hoặc thậm chí là đập bàn đập ghế. Anh đã trải nghiệm đỉnh cao của cung bậc cảm xúc, dù đó là cảm xúc tiêu cực. Anh nên cảm ơn xì căng đan này vì điều đó. Và vì một điều nữa có lẽ ít người nhận ra, đó là anh cảm thấy hài lòng khi thấy mình thuộc về “chính nghĩa”, đang đấu tranh chống lại “cái xấu”. Vâng, anh là một “anh hùng” bảo vệ điều đẹp đẽ, thiêng liêng. Nhờ có xì căng đan, anh có cơ hội thấy mình vậy.

Ôi, xì căng đan bá đạo. Xì căng đan không những thỏa mãn anh mà thỏa mãn cả người đối lập anh. Những người này cũng lao vào gõ gõ, cũng sung sướng nhưng không tức giận, mà lại thú vị: “Ôi thích quá, sao họ sáng tạo quá, mai mình cũng làm phát mới được”. Rồi khi đọc những comment phản đối, họ lại tức giận, lại có cảm xúc, lại giận dữ phản đối để bảo vệ điều họ cho là “tại sao lại phải dị ứng với một chữ sex? Ô hay, nó chỉ là một chữ gồm 3 từ, khi việc nhìn và hiểu hầu hết lại tùy thuộc vào cách nhìn, lối hiểu không phải của những nam thanh nữ tú đang xếp hàng dưới kia!”.

Dù khen hay chê, ghét hay thương, giận hay quí, tất cả chúng ta đã có cảm xúc. Tất cả đều phản ứng dữ dội. Vâng, đó là nhờ xì căng đan. Xì căng đan giúp chúng ta đạt tới những thăng trầm của cảm xúc, quên hẳn sự nhạt nhẽo, bình bình, thường thường của cuộc sống BÌNH THƯỜNG.

Xì căng đan muôn năm!!!

P/S: Nhưng tại sao ở nước ngoài, mới hôm trước, MC thời tiết Doria Tillie khỏa thân chạy loăng quang trên truyền hình Pháp, nữ phóng viên Lori Welbourne cởi áo để ngực trần khi đang phỏng vấn thị trưởng Canada hồi tháng 6 khiến ngài quay mặt suốt buổi phỏng vấn... thì lại không bị ném đá mặc dù gợi lên ý kiến nhiều chiều về nữ quyền? Ta phản ứng quá dữ dội trước xì căng đan hay thế giới phản ứng quá nhẹ nhàng? Lại trở về câu hỏi của Anh-xờ-tanh: Ta điên hay thế giới điên?

Tân Bờm

Chia sẻ
Gửi góp ý
([Tên nguồn])
Phiếm đàm Cuộc sống Xem thêm
Báo lỗi nội dung
GÓP Ý GIAO DIỆN