Thư tình: Ngày tôi mất anh vĩnh viễn
Từ ngày anh mất, tôi chai sạn mất rồi, khép tâm hồn mình lại để cố làm lành vết sẹo trong tim.
Tiếng xe cộ của người đi chơi tết trung thu ầm ĩ, ráo riết tranh thủ về nhà sau trận vui chơi. Tôi nằm co ro trong căn phòng bé xíu, tiếng người bàn tán xôn xao về cuộc vui vừa tàn, tôi vẫn nghe và dường như đang tự vấn mình về tình cảm vừa đánh mất.
Tiếng cười hạnh phúc được hẹn hò với một cô gái quê lên tỉnh học vẫn còn trong in sâu trong tôi. Ý nghĩ về sự hận thù, cay độc của tạo hóa, nghịch cảnh mà bản thân bị bỏ rơi và kèm thêm nỗi đau mất mác mà người mình tin tưởng lại gây ra với mình, len lỏi như quay lại chậm thật chậm. Nhớ cái ngày định mệnh ấy, cũng ngày tết trung thu Hậu bước đến cuộc đời tôi bằng tình yêu mãnh liệt, say đắm, Hậu là bạn của anh trai nên chúng tôi tiếp xúc khá thân. Hợp tính và có những sở thích giống nhau nên chúng tôi rất ăn ý về ăn uống, suy nghĩ, lối sống. Chúng tôi tìm hiểu nhau, dành cho nhau tình cảm trong sáng và để hưởng trọn hương vị tình yêu, sự hòa hợp của hai tâm hồn khi chúng tôi kết hôn. Mọi dự định tốt đẹp nào là áo cưới là tự thiết kế, tôi sẽ mặc áo dài truyền thống, chụp bộ ảnh cưới tại cánh đồng ở quê nhà, Hậu thiết kế chiếc thiệp cưới màu tím, màu mà cả hai yêu thích, ngay cả cái ga nệm cưới cũng màu tím lục bình. Hậu nói: "Màu tím lục bình quê mình đẹp quá em, lãng mạn mộc mạc như người dân miền Tây vậy". Một tương lai đẹp sẽ nhanh đến, còn hai mươi ngày nữa là chúng tôi sống cùng mái nhà, hạnh phúc biết mấy nhưng nào như ý muốn. Hôm đó ngày 25/7/2013, chúng tôi đi thử áo cưới về khi đi ngang vòng xoay thì bất ngờ có chiếc xe máy đâm vào, Hậu bất tỉnh, máu ra rất nhiều, tôi hốt hoảng cầu cứu mọi người, anh nhập viện nằm một tháng vẫn chưa tỉnh, tôi lo lắng đến tột cùng, ám ảnh trong cả giấc mơ. Ngày cưới qua rồi, anh vẫn nằm bất động, gương mặt xanh xao của anh nằm yên làm tim tôi tan nát, tôi khốn khổ vì sợ anh cứ nằm yên như vậy, tôi cố lay anh dậy, gọi tên, kể chuyện chúng tôi yêu nhau ra sao giúp anh có cơ hội hồi phục. Nhưng chờ đợi vẫn vô vọng và đến ngày thứ 35 anh tỉnh, tôi hạnh phúc ngập tràn nhưng ai biết đó là lần cuối cùng anh được nhìn thế giới này. Hậu bị sốc thuốc nên không qua khỏi, bởi anh cần mổ não để hút máu bầm ra.
Tôi muốn yên thân và sợ mình sẽ mất đi như Hậu vừa tuột khỏi mình (Ảnh minh họa)
Tôi như người rơi xuống vực thẳm, không tìm thấy lối thoát cho mình, thương cho người chồng tương lai của mình sao số bạc, cái chết của anh là nỗi ám ảnh cả đời tôi. Đám tang anh, tôi không tin người nằm trong quan tài kia là Hậu, tan nát hết rồi hạnh phúc ơi.
Trung thu năm nay đến rồi, nghĩa là giỗ anh sắp đến, một năm rồi nhưng nỗi đau đó vẫn in nguyên, vết thương vẫn còn đó. "Anh à, mọi thứ đã qua nhưng sao em không quên được, anh ra đi bỏ lại em một mình, chúng ta sắp hưởng hạnh phúc viên mản nhưng sao chớ trêu thế này. Hôm nay tết trung thu làm em nhớ anh vô cùng, nhớ trung thu năm trước mình không ăn tết trung thu, anh nằm viện còn em thì túc trực bên anh, em nhớ lần đầu chúng ta gặp cũng tết trung thu. Hình như định mệnh sắp đặt cho anh và em thì phải, lúc bắt đầu đến kết thúc cũng vào tết trung thu anh nhỉ. Ở thế giới bên kia anh có dõi theo em không?".
Từ ngày anh mất, tôi chai sạn mất rồi, khép tâm hồn mình lại để cố làm lành vết sẹo trong tim và như an ủi chính mình là anh vẫn ở đây. Bao nhiêu kẻ theo đuổi, hẹn hò chơi tết trung thu đều bị khước từ, tôi muốn yên thân và sợ mình sẽ mất đi như Hậu vừa tuột khỏi mình.
Tiếng cười đùa của những người gần phòng thưa dần, trời đã khuya mọi thứ tĩnh lặng đến mức đáng sợ, bóng tối len lỏi khắp phố phường, căn phòng trọ bé xíu bỗng to lớn vô cùng. Tiếng côn trùng kêu làm nhớ da diết những kỉ niệm, mệt mỏi và thiếp đi lúc nào không biết, hi vọng trong mơ tôi lại gặp được anh, người chồng chưa thành hiện thực.
***
Bạn hãy gửi những bức THƯ TÌNH, những BÀI THƠ do bạn viết về những người thân yêu và gửi cho chúng tôi tại địa chỉ: tamsu.24h@24h.com.vn - 24H sẽ đăng bài của bạn trong thời gian sớm nhất!