Thư tình: Giá như...

Sự kiện: Thư tình cho anh!

Hai chữ "giá như" và "ước mơ" luôn được con người ta nghĩ đến khi mọi chuyện đã xảy ra và kết thúc anh nhỉ?

Em nhớ anh lắm anh có biết không? Người ta nói ở hiền gặp lành đúng không anh? Anh đã nghĩ lại và bỏ qua niềm vui bên ngoài để về bên mẹ con em. Khi em viết lá thư trước cho anh có nghĩa là em đã tha thứ cho anh tất cả. Em vui và hạnh phúc khi anh lại là của em như ngày nào.
 
Anh nhớ hôm em sinh con không? Em đau bụng từ tối nhưng vì anh mệt mà mãi đến gần sáng em mới gọi anh để đưa em đi viện. Anh nói sinh được một đứa con thật là vất vả khi em phải nằm trên giường nửa tháng không thể ngồi dậy, mọi việc đều do anh lo lắng. Cũng may mà bà ngoại bế cu cho anh nên anh cũng đỡ vất vả. Em nhìn anh làm công việc nhà mà em thấy sốt ruột lắm. Em chỉ mong mình nhanh khỏe để làm giúp anh thôi. Vất vả nhưng đổi lại là em cu nhà mình ngoan ngoãn cứ ăn xong là ngủ. Đến tận bây giờ khi cu được sáu tháng rồi mà cu chưa một lần khóc ra nước mắt.

Từ ngày con sinh ra anh nhận luôn việc tắm cho con mỗi ngày. Anh không tin tưởng ai tắm cho con nên anh luôn đi làm về sớm để tắm cho con. Nhìn anh tắm cho em bé bé tý teo sao mà khéo thế. Chỉ buồn cười là anh tắm được cho con nhưng lại không biết mặc quần áo cho nó. Anh yêu con nhưng lại không biết nịnh con thế nào, anh chỉ bế và nói được đúng một câu "con trai yêu quý của bố". Mỗi khi nghe anh nói câu đó em lại cười và trêu anh. Mọi thứ tưởng chừng như tốt đẹp và em đã nghĩ hạnh phúc đã trở lại với gia đình mình thì...

Thư tình: Giá như... - 1

Giá như anh còn sống để chứng kiến con chúng mình lớn lên từng ngày (Ảnh minh họa)

Sinh con được 1 tháng 15 ngày em phải đưa anh vào viện cấp cứu. Em để con ở nhà với đứa em trai 19 tuổi của em để vào viện chăm anh. Đêm đó là một đêm khinh hoành đối với em và mãi mãi em không thể quên được anh ạ! Em lặng cả người đi khi nghe bác sĩ nói anh bị ung thư máu giai đoạn cuối di căn có thể sẽ không qua được đêm nay. Mọi thứ quay cuồng, em không thể nghĩ được chuyện gì đang xảy ra với mình nữa. Một mình em, em biết phải làm gì bây giờ? Bố mẹ anh mãi trong Vũng Tàu làm sao ra kịp. Em lo lắng đau đớn. Em không thể khóc ra được, em phải tự chấn tĩnh cho bản thân để lo cho anh lúc này. Nhìn anh hôn mê mà lòng em quặn đau. Em phải làm gì bây giờ hả anh. Em chỉ biết thì thầm vào tai anh "anh hãy cố lên, con đang chờ anh ở nhà". Em nhắc lại câu đó cả trăm lần vào tai anh. Dường như những cố gắng của em được đền đáp. Tình hình của anh ổn định hơn. Bác sỹ nói đó là phép màu. Em mừng lắm anh ạ! Gần sáng anh tỉnh lại, anh không nói được nhưng cố gắng muốn nói với em điều gì đó. "lên...nằm...với...anh"  bốn từ anh cố nói cũng bật ra thành lời. Vì là bệnh viện nên em chỉ dám nằm với anh một lúc. Em không nghĩ rằng câu nói đó và một phút đó là lần cuối cùng em được nghe tiếng anh nói và được nằm cạnh anh! Những tưởng trời sáng mọi thứ sẽ sáng cùng, vậy mà... mọi thứ lại mù mịt trước mắt em. Anh đã rời xa em, rời xa con khi nó mới được một tháng rưỡi tuổi. Ai hiểu thấu nỗi đau của em bây giờ hả anh?
  
"Giá như anh còn sống để chứng kiến con chúng mình lớn lên từng ngày và ước gì em lại có anh bên mình mãi mãi".
   
Yêu và nhớ anh nhiều!

***

Bạn hãy gửi những bức THƯ TÌNH, những BÀI THƠ do bạn viết về những người thân yêu và gửi cho chúng tôi tại địa chỉ: tamsu.24h@24h.com.vn - 24H sẽ đăng bài của bạn trong thời gian sớm nhất!

Chia sẻ
Gửi góp ý
Theo nguyenlengocthuy.hn@gmail.com
Thư tình cho anh! Xem thêm
Báo lỗi nội dung
GÓP Ý GIAO DIỆN