Thư tình: Cho người em yêu muộn!
Em như điên lên mất, em nhớ, em thương, buồn, vui, giận dữ lẫn lộn.
Em yêu anh thật rồi, anh Thương ạ! Em không nghĩ trái tim mình lại rung động nhanh đến vậy đâu. Nhưng khi không còn liên lạc với anh nữa, em như điên lên mất, em nhớ, em thương, buồn, vui, giận dữ lẫn lộn. Ai cũng bảo em thích anh rồi đó, có người nhìn em thắc mắc: Nó đang thất tình hay sao ấy?
Chúng mình biết nhau không bao lâu nhưng anh lại nhanh chóng nói yêu em, em không tin, nghi hoặc, không nghĩ tình cảm đó là yêu. Em cũng vậy, lúc đó em không hề yêu anh, có chăng cũng chỉ là hơi thích, cái thích của đứa con gái lần đầu được tỏ tình, được nghe nói lời yêu.
Trước anh cũng có người nói thích em, nhưng em hay nói những lời làm người khác đau lòng, không phải vì em không biết cách ăn nói mà chỉ vì em không muốn người đó cứ nghĩ tới em, thà để người đó tổn thương một lần rồi thôi.
Lần đầu anh nói yêu em là qua tin nhắn, em thấy lạ quá. Chúng mình chưa gặp nhau lần nào mà sao anh có thể dễ dàng xác định đó là yêu nhỉ?
Lần thứ hai nói yêu em là qua điện thoại, anh nói nhiều lắm, toàn những lời làm phái yếu như em phải cảm động, rồi anh bật khóc, anh làm em bất ngờ đến hạnh phúc, cái hạnh phúc rất lạ mà hai mươi năm qua em mới nghe thấy từ một người con trai thật sự.
Sao tim em lại đau lắm khi phát hiện ra mình cần anh thật sự (Ảnh minh họa)
Anh hẹn gặp em ở một quán ăn gần nhà em. Hai đứa do lần đầu gặp nên còn ngại ngùng, lúng túng. Em không đẹp, không cao, nhưng mọi người hay nói nhìn dễ thương nên lúc nào em cũng tự tin với khuôn mặt mình cả, vậy mà khi gặp anh rồi em thấy mình xấu xí, khờ khạo quá đi. Em biết lúc đó anh ngại nhìn thẳng em, cái ngại đó không hiểu sao em lại thấy vui vui, nhớ nhớ.
Và đó cũng là lần đầu tiên có người con trai nắm tay em với ngữ cảnh hẹn hò, em run lắm, sợ nữa, không hiểu mình đang sống trong thực tại hay một giấc mơ. Anh nhẹ nhàng đặt lên má em những nụ hôn ngọt ngào nhưng do chưa quen nên em có phần nào phản ứng, em biết anh cũng ngại lắm…
Em đang học tại thành phố Hồ Chí Minh, còn anh là thầy giáo dạy ở quê nhà Đồng Tháp, nhưng em thấy cái khoảng cách địa lý, khoảng cách 4 tuổi đó mãi vẫn không bằng khoảng cách giữa hai trái tim chúng ta. Giờ mọi chuyện của anh và em đã kết thúc nhưng không hiểu sao tim em lại đau lắm khi phát hiện ra mình cần anh thật sự, em biết dù có nói gì thì anh cũng không trở lại nữa, không biết anh có đọc được bức thư tình này không nhưng em vẫn viết như một lời chấp nhận tình yêu muộn từ anh "Em yêu anh, em đồng ý trở thành bạn gái anh", em đang đau khổ vì nhớ và lo cho anh lắm nhưng dù thế nào em cũng mong anh sẽ mãi hạnh phúc anh nhé!
Mong rằng những ai đang yêu và được yêu hãy biết quý giá những gì mình đang có, đừng để mất rồi mới kịp nhận ra thì tất cả chỉ mãi là con số 0 thôi!
***
Bạn hãy gửi những bức THƯ TÌNH, những BÀI THƠ do bạn viết về những người thân yêu và gửi cho chúng tôi tại địa chỉ: tamsu.24h@24h.com.vn - 24H sẽ đăng bài của bạn trong thời gian sớm nhất!