Sống dở chết dở vì con sinh ra không có nét giống bố
Tôi đang đau khổ vô cùng vì con sinh ra không có một nét nào giống chồng tôi.
Tôi năm nay 29 tuổi, đã có hai con, một bé 3 tuổi và một bé mới được hơn 1 tháng. Tuy nhiên, cách đây hơn 1 năm tôi đã phạm sai lầm khi trót “cảm nắng” một đồng nghiệp bằng tuổi, chưa có gia đình.
Cũng bởi lúc đó, tôi là gái một con, vẻ ngoài trắng trẻo, trẻ trung khiến nhiều người lầm tưởng chưa chồng. Rồi khi ảo tưởng bởi những lời khen ngợi, tôi đã trót có tình cảm với người đó.
Liệu tôi có nên nói hết ra sự thật với chồng lúc này hay không? (Ảnh minh họa)
Trong một lần liên hoan cơ quan, chúng tôi đã quá chén và vượt quá giới hạn. Tôi cứ tưởng mọi chuyện sẽ đi vào quên lãng khi tôi nhận ra sai lầm và chấm dứt mối quan hệ sai trái này. Vậy nhưng, khi có bầu và sinh bé thứ hai, vẻ ngoài khác lạ của cháu khiến cuộc sống của tôi rơi vào trạng thái “sống không bằng chết”.
Cháu không có một nét gì giống nhà chồng. Không chỉ vậy, bé còn có nước da ngăm đen trong khi cả nhà chồng đều trắng bóc, từ ông bà, bố mẹ, anh chị em trong họ. Còn tôi cũng thuộc vào dạng da trắng.
Đôi lúc, chồng tôi còn tỏ ra hoài nghi: “Sao Bin nó chẳng giống anh chút nào cả nhỉ? Hay nó là con cậu ta?”. Khi đó, tôi choáng váng đến mức không thốt lên lời nào, ruột gan lo lắng đến mức đầu muốn vỡ tung ra.
Sở dĩ chồng tôi nói vậy là vì anh ấy từng nghi ngờ mối quan hệ giữa tôi với người đàn ông kia, nhưng anh ấy không biết chúng tôi dám vượt qua giới hạn với nhau.
Từ hôm đó, tôi sống không yên ổn chút nào. Vừa chăm con nhỏ, vừa lo nghĩ chồng phát hiện ra mình đã hư hỏng như thế nào.
Mệt mỏi, túng quẫn, có lúc tôi muốn chết đi cho xong. Nhưng lại không nỡ vì còn hai đứa con thơ dại, còn cha mẹ ở quê luôn đặt trọn niềm hi vọng vào tôi. Những lúc buồn chán, cảm giác lo âu, tội lỗi, tôi không kìm được nước mắt. Đứa lớn thấy mẹ khóc lại chạy đến ôm lấy chân mẹ, òa khóc theo. Đứa bé cũng vậy khóc cùng.
Tất cả làm tôi như muốn phát điên lên khi lúc nào cũng mang nặng cảm xúc tội lỗi, day dứt, muốn kết thúc mọi thứ nhưng lại có điều níu kéo không thể nào làm được.
Bây giờ, mặc dù chồng tôi chưa nói ra nhưng tôi biết anh ấy cũng đang thắc mắc lắm. Tôi cũng không biết phải làm sao với tình cảnh hiện tại của mình.
Đôi lúc tôi muốn kể hết tội lỗi gây ra cho nhẹ lòng, rồi van xin chồng tha thứ nhưng tôi lại không dám. Nếu như anh ấy không đồng ý mà đòi chia tay thì tôi sẽ không được ở bên cạnh hai con. Các con tôi sẽ phải chia cắt nhau.
Liệu tôi có nên nói hết ra sự thật với chồng lúc này hay không? Liệu đứa bé có phải con của người kia hay chỉ là tạo hóa trớ trêu? Liệu rằng, nếu tôi nói ra, chồng tôi có còn cho tôi cơ hội sửa sai, gia đình chồng có tha thứ cho tôi không?