Phụ nữ nghỉ việc ở nhà để làm điều cao cả này, không phải để loanh quanh trong bếp
Cách đây khá lâu, tôi đã từng đọc câu chuyện về một người phụ nữ nghỉ việc ở nhà chăm sóc gia đình. Khi cậu con trai 6 tuổi của cô ấy cầm về nhà một tờ giấy yêu cầu ghi tên tuổi, nghề nghiệp của cha mẹ, cô ấy đã nghĩ rất lâu trước khi đặt bút viết vào phần nghề nghiệp của mình: “làm mẹ”.
Vâng, là “làm mẹ” chứ không phải “làm nội trợ”, bởi cô ấy hiểu công việc mà cô ấy đang làm vĩ đại và lớn lao gấp nhiều lần so với việc đi chợ, nấu cơm cho chồng con một ngày ba bữa.
Chúng ta vẫn thường nhầm lẫn điều đó, khi thường gọi một người phụ nữ nghỉ việc ở nhà chăm sóc con cái là “làm nội trợ”. Không, một người phụ nữ chấp nhận hy sinh công việc của mình để toàn tâm toàn ý ở nhà chẳng phải vì điều đơn giản đó, không phải vì bữa cơm tươm tất hơn, vì sàn nhà sạch hơn, vì chiếc quần, chiếc áo phẳng phiu hơn. Những việc ấy, thuê một người giúp việc theo giờ làm là được. Họ ở nhà để làm mẹ, làm mẹ toàn thời gian, một sứ mệnh mà trên đời này không có bất kỳ ai có thể thay thế được.
Những ông chồng nên biết ơn vợ mình khi cô ấy quyết định nghỉ việc ở nhà, bởi lẽ cô ấy đã gánh hộ anh trọng trách nặng nề, thiêng liêng nhất trong một gia đình. Không phải kiếm tiền là điều quan trọng nhất, nuôi dạy con cái mới là điều quan trọng và khó khăn nhất, một nhiệm vụ miệt mài không có giờ giải lao, không có ngày nghỉ.
Tất cả những công việc khác, dù khó đến thế nào cũng có trường lớp đào tạo, được thi đi thi lại và phát bằng tốt nghiệp. Chỉ duy có việc làm mẹ là phụ nữ phải tự mày mò bằng trái tim của mình. Chấp nhận hy sinh mọi điều khác để lựa chọn làm mẹ toàn thời gian, đối với tôi, những người phụ nữ ấy vô cùng dũng cảm.
Một người phụ nữ đã phải suy nghĩ rất lâu và cô ấy đã ghi vào phần nghề nghiệp của mình là "Làm mẹ" chứ không phải "Làm nội trợ". Ảnh: I.T
Dũng cảm, bởi điều mà họ từ bỏ không hẳn chỉ là công việc kiếm tiền. Đó có thể là từ bỏ đam mê, từ bỏ ước mơ một thời đeo đuổi. Nhưng vì công việc làm mẹ, cô ấy tạm dừng hết thảy những niềm vui lớn nhỏ khác, để toàn tâm toàn ý bắt đầu bài học vỡ lòng trong sự nghiệp làm mẹ, một bài học mà cho đến tận cuối đời, chưa chắc chúng ta đã lấy được bằng tốt nghiệp.
Hầu hết những đứa trẻ xung quanh chúng ta, khi vừa được vài tháng đã bị nhét vội vàng vào tay ông bà, hoặc tệ hơn là người giúp việc, để những người mẹ lại tiếp tục lao vào guồng quay của xã hội ngoài kia, tất bật với những công việc được định danh nơi công sở. Khi đến tuổi đi nhà trẻ, chúng bắt đầu được đưa đến trường, trải qua các lớp chồi, lớp mầm, lớp lá dù sáng nào đi học cũng gào khóc đến khản cổ.
Chúng chưa sẵn sàng để tách rời khỏi mẹ, nhưng những người mẹ trong các trường hợp ấy đôi khi chẳng còn cách nào khác ngoài việc bắt buộc phải tách khỏi con. Vì áp lực kinh tế, vì đam mê sự nghiệp, vì tất cả mọi người đều như thế… hầu hết chúng ta cho rằng việc một đứa trẻ ở nhà với ông bà hay người giúp việc, đến tuổi sẽ đi nhà trẻ là điều đương nhiên. Nhưng cũng chính chúng ta, nổi cáu, thất vọng vì đứa trẻ ngày càng chẳng như mình mong muốn, mà quên mất rằng trong những năm tháng đầu đời của chúng, ta đã chẳng ở bên sát sao chỉ dạy.
Tôi tin rằng, trong những yếu tố giáo dục một đứa trẻ, giáo dục gia đình là quan trọng nhất. Trong giáo dục gia đình, quan trọng nhất lại là sự giáo dục của người mẹ. Dẫu đứa bé có hay bám bố hay bám ông bà, thì người mẹ vẫn là người có tầm ảnh hưởng sâu sắc nhất đối với bé.