Hãy cứ là tình nhân
Cô chỉ muốn sinh con cho anh... nhưng nhắc đến đám cưới thì cô lắc đầu từ chối.
Lan phì phèo điếu thuốc trên môi mặc kệ cái nhíu mày khó chịu của Sang. Tại sao phải vì một ai đó mà kìm hãm sở thích của mình? Quán rượu này đâu có treo bảng “no smoking”! Khẽ nhếch môi cười giễu, Lan rít một hơi dài rồi dúi điếu thuốc xuống gạt tàn. Hơi thở của Lan trắng xóa khói thuốc bay vòng vòng như cố chọc tức Sang. Sau khi hả hê kích động đối phương, Lan chống cằm, đưa ánh mắt đa tình nhìn Sang.
- Sao anh nhìn em như người ngoài hành tinh vậy?
- Em tây quá!
Lan nhún vai tỏ vẻ bướng bỉnh với người ngồi trước mặt. Vào quán rượu hẹn hò mà tỏ ra ngạc nhiên khi thấy nàng hút thuốc, buồn cười thật! Lan cảm thấy hả dạ phần nào khi nhìn vẻ mặt đờ ra như dính thuốc tê của Sang.
- Anh nghe nói em đi du học Đức?
- Nói chính xác là em ở bên đó từ nhỏ vì em sang Đức năm lớp một rồi!
Sang cười gượng với câu trả lời của Lan. Lúc đầu nghe nhỏ em họ khoe về cô bạn xinh xắn của nó ở tận trời Tây sắp về nước, anh chẳng quan tâm. Nó tiết lộ thêm chút ít rằng bạn có cái tên rất Việt Nam và thích ăn món Huế, anh mới thích thú và muốn làm quen. Không biết nhỏ em họ mối lái thế nào mà Lan chủ động kết bạn trên Facebook với Sang và khiến trái tim anh chao đảo và mong chờ ngày gặp mặt hôm nay.
- Em chắc bằng tuổi em gái của anh nhỉ?
- Anh nghĩ em trẻ vậy sao? Em 27 rồi!
- 27!?
- Sao anh ngạc nhiên dữ vậy?
- À, không… vì anh thấy em rất đẹp!
Lan nhếch miệng nở nụ cười, nhìn Sang châm chọc rồi thản nhiên lấy đũa gắp thức ăn thưởng thức ngon lành. Ở Đức, Lan tiếp xúc nhiều đàn ông Việt nhưng ai thấy phụ nữ cũng ra sức tấn công chứ không ngậm nguyên… cục đất như Sang. Cô nghĩ thầm: “Tán tỉnh mà lộ nhiều yếu điểm thì tán gì nồi đây! Họa có cô nào hâm mới dính”.
Sáu tháng trôi qua. Khoảng thời gian đủ để Lan có thể tự hào mình là người Sài Gòn. Thành phố này không năng động bằng Berlin nhưng cũng không quá buồn như phố cổ Trier. Cả hai địa danh đó của Đức đều in dấu chân Lan. Những ngày hè rỗi, cô lại cùng bạn bè khoác ba lô rong ruổi. Tuổi trẻ chỉ khám phá và thích thú lao vào các đam mê. Đi mãi, rồi một ngày Lan thấy mùi quê hương xộc vào mũi, thế là quyết định về nơi mình đã sinh ra.
Dù mạnh mẽ đến đâu thì người đàn bà vẫn cần một người đàn ông chung tay xây dựng hạnh phúc (Ảnh minh họa)
Lan chẳng có gì lưu lại trong ký ức ngoài những câu chuyện ba mẹ thay nhau kể về những người hàng xóm, về những cái gì đó mà chỉ có người già mới hiểu để rồi chép miệng: “Thời gian trôi nhanh quá!”. Mặc kệ quá khứ cũ xì của ba mẹ, Lan bỏ lại công việc đang ổn định ở Berlin, xách va-li khám phá nước Việt của riêng mình. Chẳng lẽ tấm bằng thạc sỹ của cô không đủ sức thuyết phục công ty nào đó sao? Họ thừa tiền còn Lan thừa sắc, thừa tri thức, hai cái chọi một thì ai hơn ai?
Tháng đầu tiên Lan đã ứng tuyển ngon lành vị trí trưởng phòng tài chính và chỉ hai tháng sau, chức giám đốc tài chính ngân hàng đã thuộc về Lan. Không chỉ ba mẹ Lan ngỡ ngàng, Sang cũng không tin nổi. Mất đến ba năm chứng tỏ mình, anh mới leo lên vị trí như Lan bây giờ. Đáp lại sự ngạc nhiên của Sang, Lan chỉ nhún vai cười nhẹ: “Đơn giản vì em là Ngọc Lan!”.
Lan mỉm cười nhìn Sang nằm ngủ cong queo muốn vẹo cột sống. Anh chàng khô như ngói này bám riết Lan như sam nhưng chẳng thể nào chinh phục nổi trái tim cô. Không phải vì Lan kiêu kỳ, chỉ đơn giản là cô không thấy trái tim mình nói tiếng yêu dù Sang là người tốt. Thượng đế tạo người đàn bà từ chiếc xương sườn của người đàn ông để họ là một cặp, nhưng tiếc là xương sườn của Sang không gắn được Lan.
Gương mặt Lan ẩn chứa nhiều tâm trạng. Đứng dậy vén rèm cửa, cô nhìn xuống con đường dưới tòa nhà. Cảnh vật sáng nay sao bình yên đến lạ! Xen kẽ những tán lá xanh mướt, Lan chợt mỉm cười khi thấy hai vợ chồng già nắm tay nhau rảo bước. Cô thở dài nghĩ đến ba mẹ mình, hình như chưa bao giờ Lan thấy ba nắm tay mẹ như thế. Đôi mắt đẹp thoáng buồn, Lan chép miệng: “Mình đâu có quyền chọn tổ ấm!”.
Tiếng cựa mình của Sang kéo Lan về thực tại. Cô xoay người nhìn anh và thầm hỏi, vì sao đêm qua cô lại chủ động ngủ với anh, do cô say men rượu hay say men tình? Đưa tay lên ngực như một phản xạ tự nhiên, Lan đang cố tìm câu trả lời.
Lan hất mái tóc ra phía sau, ngồi vào ghế đối diện người đàn ông lạ:
- Anh không đưa cô nhân tình của mình đến đây cho vui?
- Cô ta kết hôn rồi!
- Anh đến muốn ôn lại ngày cũ? Anh hơi bị hoang tưởng đấy!
- Em không cho anh cơ hội sao?
- Tôi nghĩ anh nên về Berlin, nơi đó thuộc về anh hơn Sài Gòn.
Lan đứng dậy, kiêu hãnh bước ra ngoài, khẽ mỉm cười đắc thắng trước cái nhìn ngỡ ngàng của gã đàn ông đó. Cô đã rời Berlin nghĩa là cô đóng gói tất cả tại đó. Cô đâu phải kiểu phụ nữ khóc cạn nước mắt vì những thứ mang tên tình yêu kệch cỡm. Được thì đến với nhau, còn không thì đường ai nấy đi, tuyệt đối đừng lừa dối sau lưng.
Lan nằm phịch xuống giường khi đồng hồ điểm vào số 12. Cô nhớ đến cuộc trò chuyện với mẹ đêm qua. Đúng là người già ở đâu cũng vậy, cứ thấy con gái đang ở tuổi hăm là lo ngay ngáy, rồi hối thúc, rồi năn nỉ. Mẹ cô nói ngày xưa cỡ tuổi cô, mẹ đã có hai con chứ không nhởn nhơ như cô bây giờ. Đáp lời của mẹ, Lan chỉ nói: “Mẹ muốn con sống với một người đàn ông suốt mấy chục năm như cái xác không hồn giống mẹ ư? Con không thể!”. Sau câu nói ấy, bao giờ mẹ cô cũng giận hờn: “Biết cô thế này thà tôi cố nặn một thằng con trai còn hơn!”. Lan đành bất lực trước suy nghĩ của mẹ. Mẹ cứ giữ quan niệm “Thuyền theo lái, gái theo chồng”, trong nhờ đục chịu. Ba cô như con ngựa bất kham, thích chinh chiến với ái tình. Cô rất sợ mình sẽ đi vào vết xe đổ của mẹ, điều mà cô không muốn tí nào. Nếu phải lấy một người như ba, thà cô sống kiếp độc thân còn sướng hơn.
Trong mắt cô, đàn ông chỉ dính liền với tình dục. Chẳng phải vì nó mà ba cô mới chạy theo những cô gái trẻ đẹp hơn mẹ cô sao? Cô không có cảm xúc khi tưởng tượng đến cảnh mình còng lưng làm vợ, làm mẹ với việc nhà, việc cơ quan chất đống, rồi tự rước khổ vào thân cùng một mớ stress từ trên trời rơi xuống, rồi ghen tuông khi chồng có tính trăng hoa.
Đôi lúc Lan cảm thấy cô đơn khi đối diện với không gian vắng lặng của ngôi nhà, cô thèm ôm chặt một người thân thương vào lòng nhưng rồi mọi thứ vỡ nhanh, kéo Lan về thực tại vốn chẳng có gì vui. Dù mạnh mẽ đến đâu thì người đàn bà vẫn cần một người đàn ông chung tay xây dựng hạnh phúc. Lan biết mình đang mâu thuẫn với chính mình.
Lan nằm im trong vòng tay Sang. Anh vuốt nhẹ mái tóc người yêu. Đến tận ngày hôm nay, khi đã có hơn một năm bên nhau, Sang vẫn không tài nào lý giải được những suy nghĩ chẳng giống ai của Lan. Cô bảo sẽ sinh con cho anh. Thế mà khi Sang ngỏ cầu hôn, vạch ra kế hoạch đám cưới huy hoàng thì cô lại lắc đầu.
Anh chẳng biết gọi mối quan hệ hiện tại của cả hai là gì! Tình bạn cũng chẳng phải mà tình yêu thì không đúng vì chỉ có mình anh yêu cô chứ cô có yêu anh đâu! Sang đưa tay đặt lên bụng Lan xoa nhè nhẹ với ánh mắt lâng lâng niềm hạnh phúc.
- Sao lúc nào em cũng xù lông lên vậy? Em có phải con nhím đâu! Em càng tỏ ra hung hăng, anh càng yêu em đó!
- Kệ anh, liên quan gì đến em đâu!
- Em không muốn con mình sinh ra có một gia đình trọn vẹn sao?
Lan ngẫm nghĩ trong đầu, gia đình à? Lúc nào Sang cũng muốn cái gia đình với tờ giấy ly hôn xé rách. Cưới tưng bừng rồi sống không được với nhau con cái càng khổ hơn. Cô vẫn tỏ ra cương quyết:
- Chỉ cần con em sinh ra gọi anh bằng ba và gọi em bằng mẹ thì chúng ta đã là một gia đình rồi!
- Nghĩa là… em đồng ý làm vợ anh?
- Không!
Lan bình thản ngồi dậy buộc cao mái tóc trước ánh mắt hụt hẫng của Sang. Cô đến bên laptop bật bài hát yêu thích. Giọng người ca sĩ da diết như nói hộ nỗi lòng của Lan “… Em không thích làm vợ, không thích anh là chồng, chỉ muốn yêu muốn nhớ, tìm nhau ở trong mơ. Đừng là vợ là chồng, rồi nhìn nhau chán ngán, hãy cứ là tình nhân, để tình ta mênh mông”.
Lan tựa vào cửa sổ. Sang im lặng đến bên cạnh, choàng tay ôm cô từ phía sau và nói khẽ: “Thì ra em cũng yêu anh!”. Lan quay người nhìn Sang, chưa kịp nói thành lời thì anh đã đặt lên môi cô nụ hôn dài khỏa lấp. Sang biết, Lan chính là người phụ nữ dành cho mình và anh có trách nhiệm mang hạnh phúc cho cô.