Thư tình: Khoảng lặng trong em

Sự kiện: Thư tình cho anh!

Sẽ mãi luôn cần một khoảng lặng để cất dấu những tổn thương trong cuộc sống này.

Em vẫn thích ngồi trước thềm nhà đeo headphone nghe những bài nhạc mà em thích rồi lặng lẽ nhìn từng giây đồng hồ trôi qua, đong đếm từng nhịp một cho thời gian trôi qua để nỗi buồn cũng trôi mất. Có ai đó đã từng nói với em rằng "thời gian sẽ trả lời cho tất cã và thời gian sẽ xóa đi những vết thương", liệu có là thật không hay chỉ một vết thương ngoài da sẽ theo thời gian dần dần lành lại còn vết thương lòng sẽ ngày càng nhiều hơn?

Thói quen ấy vẫn sẽ chẳng thay đổi và có lẽ sẽ không bao giờ thay đổi cã. Em luôn thích ngồi một mình im lặng và nhìn dòng đời này. Có bao nhiêu mệt mỏi hay buồn phiền em đều cần một chỗ tĩnh lặng để suy nghĩ về những gì em cần làm, cần biết và vạch định cho những gì em cần làm trong tương lai không xa ấy.

Khoảng không im lặng ấy chỉ là những phút ngắn ngủi trong ngày, sẽ chẳng cười nói với chúng bạn thân mà em quen biết. Vậy đâu sẽ là con người thật của em đây hay em cười để che giấu những giọt nước mắt yếu lòng và những khoảng lặng im là thước phim em tự diễn trong cuộc đời đây?

Thư tình: Khoảng lặng trong em - 1

Đâu sẽ là con người thật của em đây hay em cười để che giấu những giọt nước mắt yếu lòng (Ảnh minh họa)

Khóc thật nhiều rồi sẽ được gì đây một khi cánh của đến con đường hạnh phúc ngày một khép lại với nhau, đôi lúc giữa đêm tĩnh lặng giật mình thảng thốt tỉnh rồi chẳng nghe ai gọi tên mình cả, rồi chẳng ai còn nhớ đến em như một người đã từng gặp qua huống hồ đó là bạn của một thời gian dài. Người ta nhẫn tâm lãng quên em vậy sao?

Những cái nhíu mày cũng đủ để thấy được một cảm xúc của một con người nhưng liệu khi vẽ một bức tranh chân dung cũng với cái nhíu mày đó có thể theo một góc độ khác không? Và kỷ niệm luôn là cái gì đó khiến người ta nhớ chứ không giống như viết từ kỷ niệm ấy lên một mặt giấy trắng.

Ừ thì cũng bởi vì những kỷ niệm luôn là những gì khiến người ta nhớ. Ừ thì cũng bởi kỷ niệm kiến cho người ta quên đi thực tại. Ừ thì kỷ niệm khiến người ta ảo tưởng đến một hạnh phúc. Sẽ chẳng ai hạnh phúc mãi mà không có những nỗi đau sau nó và sẽ chẳng ai làm được một người vô tình để chống chọi lại những nỗi đau, những vết thương in hằn trong trí óc. Và trong tình yêu cũng thế, cả anh và em sẽ chẳng ai mong muốn để cho những kỷ niệm đẹp đẽ trở thành một quá khứ để cho ta nhớ, cho ta hoài niệm cả.

Một khoảng lặng tâm hồn đủ để khiến ta đến với những nỗi đau nhưng một khi bình minh đến và hoàng hôn cứ lặng lẽ rời xa theo từng tích tắc kim giây của đồng hồ rồi sẽ cột những gì buồn, những gì không vui, những tổn thương chất chứa, những giọt nước mắt,... vào một hòn đá cuội thả trôi trên chiếc thuyền giấy theo dòng sóng chìm vào tận nơi biển cả. Ở nơi đó sẽ rất lạnh và có thể sẽ rất sâu nhưng sẽ không vớt lại những gì ta đã thả trôi...Và sẽ mãi luôn cần một khoảng lặng để cất dấu những tổn thương trong cuộc sống này.

***

Bạn hãy gửi những bức THƯ TÌNH, những BÀI THƠ do bạn viết về những người thân yêu và gửi cho chúng tôi tại địa chỉ: tamsu.24h@24h.com.vn - 24H sẽ đăng bài của bạn trong thời gian sớm nhất!

Chia sẻ
Gửi góp ý
Theo Đinh Hương ([Tên nguồn])
Thư tình cho anh! Xem thêm
Báo lỗi nội dung
GÓP Ý GIAO DIỆN