Pickleball đang phát triển với tốc độ chưa từng có tại Việt Nam. Từ các sân chung cư, khu dân cư cho tới những tổ hợp thể thao mới, tiếng bóng “póc – poc” đã trở thành âm thanh quen thuộc vào mỗi sáng và mỗi tối. Môn thể thao này mang tới sự vận động nhẹ nhàng, giúp gắn kết cộng đồng, tạo sân chơi cho đủ mọi lứa tuổi.
Nhưng ở phía đối lập, sự bùng nổ quá nhanh lại kéo theo những hệ lụy mà không phải ai cũng nhìn thấy: gia đình lục đục, bạn bè rạn nứt, túi tiền hao hụt và hàng xóm mất ngủ vì tiếng ồn. Pickleball – dù không có lỗi – đang vô tình trở thành tâm điểm của những mâu thuẫn rất đời.
Lục đục gia đình: Khi cây vợt trở thành tâm điểm xung đột
Rất nhiều câu chuyện xuất hiện trên báo chí thời gian qua cho thấy mâu thuẫn gia đình không còn xoay quanh kinh tế hay con cái, mà bắt đầu từ… lịch đánh pickleball.
Không ít người dành hầu hết buổi tối cho sân chơi, trở về nhà lúc mọi thứ đã muộn, bữa cơm gia đình thưa dần, sự quan tâm đối với vợ/chồng bị san sẻ cho một thú vui mới. Khi niềm vui thể thao vượt khỏi tỉ lệ cân bằng cần thiết, cảm giác bị bỏ rơi xuất hiện – và xung đột theo đó mà lớn lên.
Thậm chí, có những vụ việc tưởng như chỉ tồn tại trong phim: chồng nổi nóng đập nát vợt của vợ vì nghi ngờ; vợ yêu cầu “bỏ môn này hoặc chúng ta dừng lại”; người bạn đời đòi theo sát ra sân để “giám sát”.
Pickleball không đẩy ai vào bờ vực ly hôn. Nhưng việc thiếu đối thoại, thiếu chia sẻ thời gian và thiếu giới hạn rõ ràng lại khiến môn thể thao này trở thành chất xúc tác cho những mâu thuẫn vốn âm ỉ.
Tình bạn và đồng nghiệp: Từ sân chơi thành chiến tuyến
Pickleball ban đầu được xem là “môn thể thao của sự kết nối”. Thế nhưng khi phong trào lan rộng, sự khác biệt giữa tinh thần thể thao và tâm lý ganh đua lại khiến không ít mối quan hệ rơi vào thử thách.
Trên các sân phong trào, việc tranh cãi vì luật, vì điểm số hay vì thứ tự xếp sân xảy ra thường xuyên hơn người ta tưởng. Những nhóm bạn thân bắt đầu chia phe: người chơi vì vui, người lại nỗ lực quá mức, coi mỗi trận đấu như một cuộc chiến nhỏ.
Chỉ một pha bóng, một lời nói thiếu kiềm chế, những mối quan hệ 10–20 năm có thể rạn nứt. Và cũng giống như mọi phong trào khác, khi cảm xúc lấn át kỹ năng quản lý xung đột, sân chơi dễ biến thành nơi đẩy con người xa nhau hơn là kéo họ lại gần.
Thời gian bị nuốt trọn: Từ “tập cho khỏe” thành lối sống chiếm dụng
Một buổi pickleball thường kéo dài 2–3 tiếng, chưa kể thời gian di chuyển, chờ sân, giao lưu sau trận. Không ít người chơi 4–6 buổi mỗi tuần, khiến quỹ thời gian cá nhân bị bào mòn đáng kể.
Đối với nhiều gia đình, sự mất cân bằng này tạo ra khoảng trống: con cái ít gặp bố mẹ hơn, lịch sinh hoạt chung bị phá vỡ, còn bản thân người chơi rơi vào cảm giác lệ thuộc vào môn thể thao như một cách trốn khỏi áp lực thường ngày.
Vẫn là vận động, vẫn là tích cực – nhưng khi pickleball trở thành trung tâm của mọi lịch trình, nó đã làm điều mà bất kỳ sở thích nào cũng có thể gây ra: chiếm dụng cuộc sống.
Chi phí không hề rẻ: Một thú vui có thể đội lên thành phong cách sống
Pickleball đi cùng chi phí: vợt vài triệu đồng, giày, đồ thể thao, phí sân, phí CLB, các giải phong trào, chi phí di chuyển và những buổi giao lưu sau trận.
Với nhiều người, đây không còn là “môn thể thao cuối ngày”, mà đã trở thành một dạng tiêu dùng theo phong cách sống – đều đặn, tốn kém và khó dừng lại.
Từ góc nhìn bên ngoài, đặc biệt là của những người không tham gia phong trào, việc chi quá nhiều tiền cho một thú vui mới dễ tạo cảm giác lãng phí hoặc khó chấp nhận – và đó lại là một mầm mống xung đột khác trong gia đình.
Tiếng ồn: Gánh nặng đổ lên những người không chơi
Nếu như người chơi vui vẻ trên sân, thì hàng xóm của họ lại trải nghiệm một thực tế khác: tiếng bóng “póc – poc”, tiếng giày trượt, tiếng cười nói kéo dài từ lúc sáng sớm tới tối muộn.
Nhiều cư dân ở Hà Nội, TP.HCM, Đà Nẵng phản ánh họ phải chịu đựng tiếng ồn từ 4h30 sáng, trẻ nhỏ khó ngủ, người lớn căng thẳng vì không có không gian yên tĩnh để làm việc hay nghỉ ngơi.
Ở một số nước như Mỹ, Canada, Singapore, các cuộc tranh cãi về tiếng ồn đã dẫn tới kiện tụng, đóng cửa sân, thậm chí cấm hoàn toàn pickleball tại công viên công cộng. Đây là bài học rõ ràng cho Việt Nam: phong trào càng phát triển, xung đột càng dễ leo thang nếu không có quy định phù hợp về vị trí và giờ hoạt động của sân.