Tôi vẫn cô đơn và lạc lõng
Tôi đã đặt nhầm tình yêu vào nơi không hi vọng, tôi biết lúc này mình đã nhầm.
Tôi năm nay 28 tuổi, cái tuổi không còn trẻ trung nhưng cũng không phải già để có quyền lựa chọn nhưng tôi cũng phải có những quyết định riêng của mình để có thể vững bước đứng dậy khi vấp ngã.
Tôi tuy không đẹp nhưng rất trẻ trung và năng động, trong cơ quan từ những gã chưa vợ, đến có vợ và những gã gọi tôi bằng chị vẫn chết mê chết mệt với hình thức của tôi, nhưng tôi không thèm để ý đến vì đó không phải là đối tượng tôi hướng tới.
Tôi có công việc ổn đinh, làm việc cho cơ quan nhà nước, tôi có đất, có xe đẹp…, nói chung tôi có mọi thứ phục vụ bản thân mà một người thành đạt có, nhưng có một thứ tôi chưa có đó là tình yêu!
Hồi học Đại học tôi có yêu một anh chàng cùng dãy phòng trọ, hai đứa tôi yêu nhau trong sáng, hồn nhiên, dù có khó khăn, gian khổ nhưng vì tình yêu chúng tôi cũng cố vượt qua hết, rồi đến khi ra trường chúng tôi đã chuyển về ở chung trong sự cho phép của hai gia đình.
Là người năng động hơn bạn trai nên tôi đã có công việc ổn định trong tay, tôi đi làm nuôi anh còn anh sống ỷ lại, xin việc ở đâu cũng chê thấp, chê công việc không phù hợp, tôi khuyên răn phân tích cho anh nghe nhưng anh vẫn vậy. Rồi anh về quê, hai đứa tôi chia tay trong ngơ ngẩn, nhưng tôi vẫn nhớ vẫn thương một bóng hình. Tôi lao vào công việc, làm ra nhiều tiền nhưng chẳng có niềm vui, tôi chuyển xin vào làm công chức cho một cơ quan nhà nước lương ba cọc ba đồng. Có thể tôi đã lựa chọn sai lầm?! Rồi hai năm, ba năm tôi chẳng yêu được ai, đơn giản tôi tuổi Dần. Tôi thật sự buồn vì chuyện này nhưng tôi chẳng quan tâm lắm.
Có lẽ tôi cần một khoảng lặng để suy nghĩ về những việc mình đã làm (Ảnh minh họa)
Rồi tôi quen anh, người tôi hi vọng sẽ mang đến tình yêu cho tôi, anh hơn tôi 15 tuổi, đã có một đời vợ và cũng đã ly dị, tôi không quan trọng vấn đề đó, tuổi tác không quan trọng, miễn sao anh cần gia đình, và tôi cũng vậy là được. Yêu nhau được 3 năm, chúng tôi đã rất nhớ, rất thương, muốn được ở bên nhau, anh hứa hẹn rất nhiều, tôi tin anh, rồi trong nỗi nhớ của 3 năm ấy chúng tôi đã lao vào nhau như con thiêu thân. Trong lúc cảm giác thăng hoa anh nói anh “sợ” tôi hỏi anh sợ gì, anh nói anh sợ tôi có bầu!
Trời ơi, tôi có nghe nhầm không, tôi dâng trào nước mắt trong niềm căm hận, tôi biết tình yêu anh dành cho tôi là giả tạo, là dối trá, nhưng tôi vẫn giả tạo để đi qua hết cuộc yêu. Tôi hỏi anh không muốn em về bên anh hay sao mà anh nói vậy, anh nói anh chưa sẵn sàng. Vậy là đủ, tôi đã đặt nhầm tình yêu vào nơi không hi vọng, tôi biết lúc này mình đã nhầm, cuộc đời thật trớ trêu, tôi luôn tôn trọng anh, và tôi cũng tôn trọng những quyết định của anh. Có lẽ tôi đã thức tỉnh hơn nhiều, chia tay anh tôi về mà lòng bộn bề mâu thuẫn, phải chăng tôi không còn trinh, phải chăng tôi đã quá dễ dãi khi mới yêu được 3 năm đã trao thân cho người ta... tôi như điên lên mất.
Rồi những cuộc điện thoại cũng thưa dần, những tin nhắn yêu thương ngày nào cũng không còn thay vào đó là những tin đi không có hồi âm của tôi. Tôi ngây ngô hiểu ra rằng mình đang bị làm trò hề nhưng sao tình yêu đến với tôi thật khó quá vậy, tôi luôn trân trọng tình yêu mà, có lẽ tôi cần một khoảng lặng để suy nghĩ về những việc mình đã làm và chúc anh sẽ tìm được hạnh phúc mới. Tôi vẫn là tôi, cô đơn và lạc lõng.