Thư tình: Xoăn xanh

Sự kiện: Thư tình hay

Hãy dám yêu, dám đánh cược với hạnh phúc của mình thêm một lần nữa, để cuối cùng ta không phải tiếc nuối hay hối hận. Vì cuộc sống mà, có điều gì là trọn vẹn đâu.

Tiết trời đã sang hạ, nắng nóng bắt đầu, những buổi trưa hè ve râm ran kêu trên những tán lá, những tán phượng đỏ rực một vùng trời. Cô ngồi trên chuyến xe khách về miền Tây, cô tiếp tục ước mơ khám phá của mình, đi để quên hết những khó khăn hiện tại và để trưởng thành hơn sau những gì mình trải qua. Bất giác, chiếc xe thắng gấp, cô ngẩng đầu, chợt phát hiện kế bên mình là một chàng trai với đôi môi đỏ hồng, đôi má phúng phính, đôi mắt to tròn và đặc biệt là mái tóc xoăn gợn sóng, anh nhíu đôi chân mày rậm:

- Cô có sao không?

Cô ngủ quên, cô tựa đầu vào vai anh lúc nào cũng không hay, anh không ngủ được, anh thấy cô ngủ ngon nên cũng không nỡ đánh thức, cô ngã nhoài về phía trước nhưng bàn tay anh đã kịp giữ cô lại.

- Tôi… tôi không sao, cám ơn anh!

Cô hơi e dè nên chỉ cúi đầu cảm ơn anh rối rít rồi quay sang ô cửa để tận hưởng cái cảm giác bình yên của xứ sở lúa nước, chẳng hỏi tên, tuổi hay một ít thông tin cá nhân nào khác.

Xe dừng tại bến. Mỹ An - bạn cô ra đón.

- Du đi xe có mệt không?

- Xíu thôi à, xuống xe là khỏe re, hihi…

- Báo cho bạn Thiên Du tin mừng, chiều nay, anh họ An đi công tác mới về…

- Thì sao nào???

- Sao nhiều quá đi chứ, là sẽ có người dẫn hai đứa mình đi chu du…

- Tuyệt cú mèo !!! Yeah !!! Yeah !!!

Thiên Du - từ nhỏ đã lọt vào mắt xanh của các thầy cô giáo với phong thái ăn nói rõ ràng mạch lạc, suy nghĩ logic và giải thích mọi thứ dễ hiểu một cách thần kỳ,  là một cô gái năng động với ngoại hình không xinh nghiêng nước nghiêng thành, cô cao vẻn vẹn 1m6 với tỷ lệ chuẩn, khuôn mặt ưa nhìn, nụ cười duyên.

Hoàng hôn đã đến lâu rồi mà hai cô gái vẫn đang luyên thuyên về đủ thứ chuyện, từ xa có tiếng xe máy chạy về phía nhà An, Du nhìn thấy rất quen nhưng không nhớ được đã gặp ở đâu.

- Chào anh Huy, đây là Du – bạn em!

- Đây là người anh họ của An à. – Đôi mắt Du tròn xoe trước sự trùng hợp này.

- Chào em, anh là Huy, chúng ta lại gặp nhau, em khỏe chưa?

Không chỉ có Du mà An cũng đang biểu hiện sự ngạc nhiên to lớn:

- Hai người quen biết nhau à, sao không nói cho em biết vậy, ghét ghê! – Thấy Du và Huy ngỡ ngàng, An muốn hai người gần gũi hơn.

- Không đâu, trên cùng chuyến xe sáng nay thôi mà... – Du hớt hãi biện minh. Tính cách của Du là như thế, không muốn làm ai buồn, luôn tìm mọi cách để người xung quanh mình cười tươi, như thế là Du vui rồi.

Thanh Huy - từ khi chập chững đi học mẫu giáo cho đến khi vào đại học cảnh sát nhân dân, Huy luôn thu hút tất cả mọi người. Từ thầy cô giáo cho đến các bạn học cùng lớp, ai cũng thích tiếp xúc với cậu bé xinh xắn và thông minh, lanh lợi như Huy. Anh ấy là công an, một Đảng viên ưu tú, lãng tử, giỏi bóng đá và luôn cả bóng chuyền, anh am hiểu về hình như mọi lĩnh vực, anh bình luận âm nhạc và điện ảnh như một chuyên gia, ngay cả cái cách anh cười cười quậy ly sủi, cầm lên uống một ngụm cũng nghệ thuật vô cùng.

Có những cơ duyên, những con người đi qua cuộc đời của nhau không đơn giản chỉ là sự tình cờ, nếu không muốn nói đó là một món quà của cuộc sống! Những con người từ xa lạ mà trở nên thân quen, những cái hẹn, cái đợi chờ và trong những phút giây đơn độc và nhỏ bé, họ hiểu hơn và trân trọng những điều mình đang có! Bởi lẽ, trong bất kì hoàn cảnh nào khi ta sống, khi cô đơn cũng như hạnh phúc, lúc buồn và lúc vui, vẫn cần có ai đó để sẻ chia, để cho ta cảm giác an toàn mà muốn dựa đầu vào vai mong chút hơi ấm. Hạnh phúc nhường nào dù chỉ là một bàn tay nắm chặt để rồi chẳng bao giờ muốn mất đi hay rời xa. Chỉ thế thôi, thật đấy!

Mối quan hệ xa xôi giữa cô giáo và công an, mỗi ngày, họ thủ thỉ bằng những câu từ, chữ viết, những cái chấm, phẩy, những khoảng lặng diệu kì và nồng nàn của những con người: yêu và được yêu.

Thế mà đã một mùa hạ tới nữa, một năm nữa lại trôi qua. Cô đã là một phần của cuộc sống anh, là người luôn nằm trong những giấc mơ của anh, là người đầu tiên anh nghĩ về trước lúc đi ngủ và mỗi lúc sớm mai. Anh nhớ cô. Nhớ đến quặn lòng. Nhiều lúc muốn lôi cô ra khỏi tâm trí mình mà ôm ghì lấy cô thật chặt, chẳng bao giờ để cô rời xa nữa. Huy đã yêu Du.

“Tại sao mình lại không nói ra? Ngớ ngẩn cất những yêu thương cho riêng mình để làm gì cơ chứ. Mình yêu em là quyền của mình, em không yêu mình lại là quyền của em. Vì dù em có từ chối hay đón nhận, mình vẫn yêu em cơ mà. Những yêu thương dù nhỏ bé hay mong manh, nếu không cất thành lời rồi cũng vỡ tan như những bong bóng xà phòng, yêu thương từ một phía sao gọi là yêu thương trọn vẹn?” – Huy ngẫm nghĩ và quyết định sẽ để con tim anh lên tiếng.

Có một sự cố không nhẹ nhàng chút nào.

Trước hôm cô về Sóc Trăng, tấm ảnh giữa anh và cô gái mà có lần anh đã kể cho cô nghe xuất hiện trên facebook của anh, người cô nóng ran, tim cô quặn thắt, cô muốn gọi điện hỏi anh nhưng cô lấy quyền gì đây? Nghĩ thế, mắt nhòe, cô tắt nguồn, nghỉ ngơi sớm hơn mọi ngày và chuẩn bị về lại miền quê xưa.

11h trưa. Bệnh viện.

- Du… Du ơi… tỉnh lại đi em, anh đến rồi!

Ở bến xe, Du nhìn thấy anh chở cô gái ấy, Du đứng như tượng đá ngủ quên, mặc cho nhiệt độ rực lửa như muốn thiêu đốt mọi thứ, tiếng còi xe inh ỏi làm Du giật mình. Lúc về đến nhà An thì Du ngất lịm đi. Nhận được cuộc gọi của An, Huy tức tốc chạy đến, tim anh như cào xé, mặc dù bác sĩ nói cô bị đuối sức và say nắng, chốc lát sẽ tỉnh lại nhưng anh vẫn cứ cuốn quýt lên, nắm lấy bàn tay Du, anh xoa đi xoa lại.

- Đau … đau quá …

- Du … Du ơi … Em đau ở đâu?

- Anh Huy… cái tay… - Huy siết chặt tay cô từ nảy đến giờ, có lẽ, vì thế mà Du tỉnh nhanh hơn.

- Sao về mà không nói anh ra đón? Từ tối qua đến giờ, anh gọi mãi cho em mà không được, anh lo lắm, em biết không?

Cô trầm tư, lặng lẽ như một cơn gió chiều thu và dịu dàng như bông tìm lục bình.

- Anh… Anh về đi, về với người ta đi! Anh yêu người khác rồi, anh đến đây làm chi nữa?

- Sao em lại nói thế? Anh chỉ có mình em thôi, duy nhất chỉ em mà thôi, anh yêu em, yêu em nhiều lắm, em biết điều đó mà!

- Anh nói dối. Em đã thấy ảnh hai người chụp chung với nhau và lúc đứng ở bến xe, em thấy anh chở cô gái ấy, cô ta còn ôm anh nữa…

- Anh biết rồi, đó là bạn anh, anh chỉ xem cô ấy như em gái, có lẽ cô ấy hiểu nhầm tình cảm của anh nên mới có biểu hiện như thế. Mà em cũng kì, sao xem cảnh đầu mà không xem cảnh cuối?

- Cảnh cuối gì chứ? Anh nghĩ em còn đủ sức chịu đựng để xem tiếp sao?

- Hihi, anh xin lỗi, sau đó, anh gỡ tay cô ấy ra rồi nói rõ mọi chuyện. Em bị oan chủ tọa ơi, mong chủ tọa xem xét.

- Anh này, lại chọc em…

Thư tình: Xoăn xanh - 1

Họ khoác tay nhau bước lên lễ đài và cùng nhau nâng chén rượu hồng (Ảnh minh họa)

Tình yêu là một điều kì diệu, nó như những phép màu lạ kì mà chúng ta không thể đoán trước được. Giống như cách mà Huy và Du yêu nhau. Cách mà Huy và Du cùng đi đến tình yêu. Đó là thời gian, là sự thấu hiểu, là cả sự màu nhiệm.

Chiều nay như thường lệ, anh đi đá bóng, lẽ ra anh đã hủy nhưng trước sự nũng nịu, năn nỉ cộng với bộ mặt ra vẻ đau khổ của Du khiến anh bật cười anh đành dắt cô theo.

- A… - Cô bàng hoàng.

Anh bị đội kia chơi xấu, anh ngã, anh nhíu mày nhăn mặt. Anh đau, nhìn về phía Du, mọi vết thương dường như tan biến, anh đứng lên thực hiện cú phạt đền. Woa, vào rồi, anh đã ghi thêm tỉ số cho đội mình.

Hay có lần xem anh chơi bóng chuyền, trước lúc bắt đầu, cô ghé tai anh nói nhỏ “không được đội đầu đâu nhé cầu thủ Xoăn Xanh”. Bởi mỗi khi anh kể về bóng chuyền là cô cứ hỏi:

- Có đội đầu không anh?

- Chỉ dùng tay đánh bóng thôi, không dùng đầu để đỡ hay đánh bóng đâu bé à!

Cô vui vẻ nhí nhảnh, nhiều khi ngốc nghếch, nhiều khi ngây thơ như một đứa trẻ con và có khi nói cả ngày không biết mệt, có khi lại như một cây xương rồng gai góc.

Ngày cô về nhà, anh bận án, chỉ có An tiễn cô, những bước chân cô nặng trĩu kéo dài bước lên xe. Cô mở facebook, tin nhắn đến từ anh:

- Em à. Tình yêu xa thường mang lại những cảm giác chống chếnh và mong manh. Nhưng anh tìm được cả sự ngọt ngào trong chờ đợi. Khoảng cách và thời gian cũng không bao giờ làm thay đổi ý nghĩa của yêu thương. Giữa những bận rộn và trống rỗng, em được quyền nghĩ: anh vẫn yêu em đến khi chừng có thể! Sweetie.

Điện thoại chợt rung, An gọi:

- Du … Du quay lại đi, anh Huy bị thương, nhập viện rồi. - Giây phút nghe tin dữ, cô có cảm giác mặt đất dưới chân quay cuồng sụp đổ.

Anh nằm trên giường bệnh với những vết thương, hai mắt anh nhắm nghiền, cô giơ tay lên gạt nước mắt. Ánh trăng len lỏi qua ô cửa sổ, chiếu vào hình bóng yếu ớt nhỏ bé của cô. Giữa căn phòng, cô ngồi bên anh, cô dùng tăm bông thấm nước vào môi anh, nước thấm đến đâu thì nước mắt cô lại thi nhau rơi xuống, vỡ tung trên nền đá hoa lạnh ngắt.

Suốt đêm, tay cô vẫn nắm chặt lấy tay anh, nói thật nhiều điều từ lâu cô cất giấu:

- Anh Huy nè, người ta hỏi em: xa nhau lâu như thế, không thể cảm nhận được nhau. Điều gì có thể cho em niềm tin để đợi chờ?

Em bảo rằng: em vẫn cảm nhận được anh đó thôi.

Em cảm nhận anh qua những nỗi nhớ khi đêm về, khi giấc ngủ chìm sâu, hình ảnh anh, đâu đó, theo em cả vào giấc mộng.

Em cảm nhận anh qua yêu thương, khi anh bảo anh nhớ em lắm, mong những giây phút bình yên bên em.

Em cảm nhận anh qua chân tình. Có những đêm khuya lắm, anh gọi cho em, bảo mới làm việc xong. Gọi để được nghe giọng em, biết em đã trải qua một ngày an lành.

Cô nói, nói thật nhiều và bỏ quên mình trong giấc ngủ từ bao giờ. Những tia nắng sớm xuyên qua ô cửa sổ đánh thức anh, anh vừa xoa nhẹ mái tóc cô, vừa ngân nga bài ca quê hương.

- Bằng lòng đi em, anh về quê đưa má lên liền…

- Anh… Anh tỉnh rồi, để em gọi bác sĩ!

- Du… em … để lát nữa, anh cảm thấy khỏe rồi, em khóc suốt đêm qua đúng không? Hai mắt sưng hết rồi đây này, hứa với anh, đừng bao giờ như thế này nữa, được không em?

- Dạ, em biết…

- Rưng rưng nữa rồi kìa! Em yên tâm, anh sẽ không sao đâu, anh còn phải thực hiện lời hứa với em, anh sẽ làm hướng dẫn viên du lịch chỉ riêng em thôi, sẽ dẫn em đến từng con đường quê hương, ăn từng món bún gỏi dà, bún nước lèo,… đến món lẩu bò sữa và nhiều nhiều đặc sản Sóc Trăng quê anh, à quên khuyến mãi cho em thêm bánh pía Vũng Thơm và uống Sủi nữa chứ. Anh sẽ đưa em đi thăm những cảnh chùa thật bình yên, qua những dải cù lao êm ả, cùng em chèo trên những chiếc xuồng ba lá, rồi tối đến, chúng ta sẽ thả hoa đăng. Đặc biệt là bản hợp đồng dài hạn đó nhá!

- Hợp đồng dài hạn???

- Này, em đừng có giả vờ làm ngơ, em đã kí tên trên sóng radio, 365 ngày hạnh phúc, em làm thư ký riêng cho anh đấy, ngày ấy, em làm anh bất ngờ quá, khi MC đọc bài thơ em tặng sinh nhật anh, anh còn tưởng mình nghe nhầm chỉ đến khi MC nói tên em thì anh mới tin là sự thật đấy…

- Vâng ạ! Khi nào sếp khỏe, em đưa sếp đi xoăn tóc!

- Ủa, tóc anh xoăn tự nhiên mà!

- Lại Xoăn Xanh xạo, lúc đầu thấy anh trên xe khách, em cũng nghĩ là tự nhiên, càng ngày, em càng nghi ngờ, hôm bữa, Mỹ An đính chính rồi, thì ra là anh xí xọn. Thôi kệ, xoăn dễ thương, xanh mượt mà, xoăn xanh cực kỳ đáng yêu – cô nhấn mạnh hai từ đáng yêu rồi nựng đôi má phúng phính của anh làm anh bối rối.

- Đánh em giờ! Du đợi anh nha, đợi anh khỏe rồi, anh sẽ…

- Sẽ đập em đúng không? – Cô ngắt ngang sự ấp úng của anh.

- Em làm như anh vũ phu lắm vậy, đợi anh khỏe rồi, anh sẽ mang cau trầu lên thưa với ba má rước em về làm con dau của ngoan hiền của mẹ, được không vợ ơi???

- Anh… Trải qua sóng gió cho mối tình yêu xa, em nhận ra mình yêu anh thật nhiều dù chẳng có những kỉ niệm bên nhau như bao mối tình khác. Ngày lễ, cuối tuần chẳng có anh kề bên, lúc buồn vui anh không thể nắm tay em để chia sẻ cùng em... Và nhiều lắm những lúc tủi thân vì muốn nhìn thấy ai kia lắm mà không được. Nhưng tất cả cũng sẽ chẳng là gì nếu ta tin, yêu và hiểu nhau phải không anh? Anh hãy an tâm hoàn thành tốt nhiệm vụ của người chiến sĩ công an, em sẽ là hậu phương vững chắc cho anh.

Valentine, dư âm của mùa đông vẫn còn đọng lại ở một vài nơi. Người người xôn xao, hớn hở, có chút hồi hộp trên gương mặt chàng công an, có cái màu đỏ dễ thương trên khuôn mặt và nụ cười hạnh phúc của một cô giáo nhỏ. Những thanh socola ngọt lịm truyền tay nhau thật ấm áp, những chiếc bánh pía ngọt ngào đậm đà tình quê hương. Họ khoác tay nhau bước lên lễ đài và cùng nhau nâng chén rượu hồng.

***

Bạn hãy gửi những bức THƯ TÌNH, những BÀI THƠ do bạn viết về những người thân yêu và gửi cho chúng tôi tại địa chỉ: tamsu.24h@24h.com.vn - 24H sẽ đăng bài của bạn trong thời gian sớm nhất!

Chia sẻ
Gửi góp ý
Theo Đổng Thị Diệu Thiện ([Tên nguồn])
Thư tình hay Xem thêm
Báo lỗi nội dung
GÓP Ý GIAO DIỆN