Hãy yêu đi, đừng nghi kị nữa

Sự kiện: Giới trẻ 9X

Tôi bỗng sợ hãi chính mình, sợ hãi thói dè chừng của bản thân trước những thử thách mà cuộc đời đặt ra.

Sáng nay, cô bạn đồng nghiệp năn nỉ tôi trốn việc sớm một tiếng đồng hồ để cùng cô ấy ra ngân hàng đổi thẻ ATM, luôn tiện shopping cho… đã mắt. Cô ấy bước vào và rất lâu sau đó trở ra, kể cho tôi mẩu đối thoại “ngẫu hứng” và “hữu ý” giữa cô bạn và giao dịch viên. Chẳng là ngân hàng vừa ra mắt một loạt hình thức tiết kiệm mới, thể loại lai tạp giữa thẻ ATM và sổ tiết kiệm. Lãi suất “bám” theo sự biến động của lãi suất thị trường, nhưng thời hạn vẫn là cố định ít nhất 6 tháng.

Tôi nghe qua cũng thấy hay hay, định bụng khuyên bạn “làm chuyến chơi bời”. Bạn tôi gạt đi, nói rằng cô ấy đã quá tuổi để thi gan đọ mật. (Bạn có nghĩ 26 tuổi là đã quá tuổi để thi gan)?! Với bạn, cứ nên yên phận với những hình thức (có vẻ) truyền thống, am tường chút ít, chắc ăn phần nào thì vẫn cứ hơn đứt là thử những dịch vụ mới toe vừa xuất hiện. Khi tôi có nói thêm về cơ hội trúng thưởng cho khách hàng sử dụng dịch vụ (cô nàng chưa có người yêu, không khéo khi trúng nàng sẽ nghĩ đến tôi, người đã thuyết phục nàng). Bạn tôi lại càng lắc đầu tợn. Bạn bảo tin những lời “dụ dỗ” đó, người ta có lãi nhiều mới đưa ra chính sách ấy, chung quy lại cũng-chỉ-là-tiền-của-mình-mà-thôi.

Điều đó thật không sai, nhưng có nhất thiết phải “cực đoan” đến vậy khi nhìn nhận những điều mới mẻ và lạ lẫm? Rõ ràng ai cũng nên cẩn trọng (nhất là với trái tim và tiền bạc của mình), nhưng đâu phải bất cứ khi nào, bất cứ ai cũng sẵn sàng lường gạt ta, và bạn cũng đâu còn là cừu non để dễ dàng bị chăn dắt hay bịp bợm. Có phải chăng, chỉ là bạn đã mất niềm tin vào những mới lạ của cuộc sống để rồi không bao giờ cho phép mình bước qua một cánh cửa mới nữa?

Trong đời, ta cũng từng gặp những tình huống tương tự. Như khi một cô nàng vừa trải qua một, hoặc một vài, cuộc chia tay, bỗng “giác ngộ” rằng tình yêu là điều phù phiếm và dành thời gian hay tâm trí cho nó đều là hành động ngớ ngẩn. Khi một cô nàng vừa bị chính bạn bè hay người thân dối gạt, nỗi nghi kị được nhân đôi, nhân ba và ngăn trở nàng bước đến làm thân với bất kỳ người nào khác. Khi một nàng lận đận vài ba tháng đi xin việc vẫn “tay không” quay về, bỗng thất vọng và trở nên nghi hoặc chính bản thân mình, nghi ngờ về năng lực, khả năng của chính mình.

Hãy yêu đi, đừng nghi kị nữa - 1

Hãy cứ sống và yêu đi, đừng nghi kị nữa... (Ảnh minh họa)

Ừ thì có ai đi qua sóng gió mà tâm hồn ngay-lập-tức trở về trạng thái vẹn toàn… Nhưng hãy để ý cụm từ ngay-lập-tức. Bởi chúng ta nên kỳ vọng vào một sự trở về của tâm thế trước đây sau một khoảng thời gian thích hợp, nghĩa là ngay cả khi cuộc sống này quật ngã ta một cách đau đớn, đẩy ta về với con số 0 tròn trĩnh, ta vẫn phải tin rằng rồi một cơ hội mới sẽ hiện ra, nhất định thế.

Bạn tôi có một người chồng ngoại tình. Đã (chắc chắn) và đang (có thể lắm chứ!)

Chồng bạn thầm thương trộm nhớ ngay chính chị giúp việc được mẹ chồng bạn giới thiệu cho. Chị ta người quê kiểng, đã một đầu con ở nhà, nay phải ra thành phố kiếm chút tiền gửi về cho gia đình, nuôi con ăn học. Chồng bạn là doanh nhân thành đạt. Cũng khó có thể lý giải chuyện tình yêu đó ngoại trừ chuyện: bạn tôi đi công tác dài ngày.

Trở về, nhanh chóng phát hiện ra mọi chuyện. Ngạc nhiên hơn cả là bạn tôi không hề nổi giận, hay bực tức. Bạn bình thản, bạn chọn cách đối thoại thẳng thắn với chồng, để rồi chính chồng bạn là người đề nghị chia tay, do cảm giác tội lỗi khiến anh ta không đủ dũng cảm để bước tiếp. Bạn ký vào tờ đơn ly dị và sau đó trở thành một con người khác, dửng dưng vô cảm với tất thảy cánh đàn ông trên đời. Tôi từng giới thiệu cho bạn một vài anh chàng tốt bụng và hợp để làm… chồng. Người ta cũng thương và yêu bạn, nhưng bạn chỉ cười. Là bạn với nhau hơn 10 năm, yêu nhau 5 năm trước khi cưới, ấy vậy mà lòng người ra sao ta vẫn không biết được, gửi trao tình cảm vào ai bây giờ cũng là ấu trĩ mà thôi. Bạn tôi đã nói vậy.

Tất nhiên là khi chúng ta trưởng thành, suy nghĩ chín chắn hơn, thì trước mỗi quyết định, dù là bé xíu hay vô cùng hệ trọng, chúng ta đều đắn đo và lăn tăn hơn nhiều so với những tiêu cực của sự trưởng thành. Đó là một trong nhiều món quà mà năm tháng, cuộc đời đã trao tặng.

Khi tôi chia tay mối tình đầu, tôi đã mất hơn 3 năm để cho phép bản thân đặt lòng tin và tình yêu vào người thứ 2. Khoảnh khắc hạnh phúc trong vòng tay người đó, tôi đã nghĩ rằng 3 năm là quãng thời gian quá dài và những nghi ngờ của tôi là không cần thiết. Tôi không thể nhớ nổi mình đã bỏ qua bao nhiêu cơ hội yêu và được yêu chỉ vì những nứt gãy đã mốc rêu đó.

Đến thời điểm này, tôi bỗng nhận ra mình đang sợ hãi chính bản thân mình, sợ hãi thói dè chừng và nhiều kiêng dè của bản thân trước những thử thách mà cuộc đời đã đặt ra cho tôi. Tháng năm đã qua bao lần, và tôi thì mãi nuối tiếc về những điều mình không làm. Đành rằng tôi có thể tránh được nhiều rắc rối, đánh tan những rủi ro và nguy cơ tiềm ẩn. Nhưng niềm vui về điều đó thì chóng qua, còn nỗi buồn về việc mình đã không dám làm thì còn đó, mênh mang…

Nếu bạn nói rằng sống mà không cần suy nghĩ hay đắn đo, không nghi ngờ sẽ chịu thiệt. Tôi không phủ nhận. Nhưng cứ thử nghĩ kĩ và ngẫm lại xem, chính vì điều đó, bạn đã lãng quên biết bao nhịp bước lạ kì của cuộc sống này, bạn đã giam chính mình trong thật nhiều đau khổ và cũng là bạn, người đã xua đuổi hạnh phúc ra xa.

Thật lòng, tôi cho đó là dại. Dại ngay trong sự trưởng thành của năm tháng. Bởi ngay chính tháng năm, một thước đo của sự chín chắn, cũng đâu thể lường hết được những tác dụng mà nó mang đến.

Thế nên, hãy cứ sống đi và đừng nghi kị nữa…

Chia sẻ
Gửi góp ý
Theo Dung Keil (Người đẹp)
Giới trẻ 9X Xem thêm
Báo lỗi nội dung
GÓP Ý GIAO DIỆN