Đừng nên coi thường "ma mới"
Công ty chẳng biết mọc đâu ra một em nhân viên mới. Tất nhiên là ma mới bị ma cũ bắt nạt là chuyện thường tình, huống chi em ấy lại là người có vẻ ham học hỏi hoặc tỏ ra là người ham học hỏi.
Mà em là gái tỉnh lẻ mà, ra trường xong không hiểu em có tốt nghiệp loại xuất sắc không mà lại vào được đây, trông em hiền lành và ngơ ngác thế kia nên tất nhiên là em phải bị bắt nạt thôi.
Sáng nào em cũng phải đến sớm lau dọn qua văn phòng và pha sẵn một ấm trà. Em vẫn rất vui vẻ.
Trong giờ làm việc, mọi người sai em đi pha cà phê, đi mua đồ ăn vặt. Em vẫn rất vui vẻ.
Cần người photo tài liệu. Có em.
Cần người fax hợp đồng, giấy tờ. Có em.
Cần người mang cái này, mang cái kia đến chỗ khách hàng hoặc đối tác. Cũng có em nốt.
Công ty giao cho chị Linh nghiên cứu về một sản phẩm mới, cơ mà chị Linh nhiều việc, thế là chị Linh nghĩ ra một sáng kiến là bí mật, âm thầm chuyển sang cho em. “Em nghiêm cứu kỹ đi, có gì ưu việt của sản phẩm này thì em tổng hợp hết vào 1 file rồi gửi cho chị. Thế nhé, chị cho em 1 tuần đấy. Nhưng hứa là cấm có hé răng nửa lời với ai nghe chưa”. Em gật đầu, vui vẻ nhận lời. Chị Linh thở phào nhẹ nhõm. May mà con gà này vào công ty đúng dịp này. Đỡ đi được bao nhiêu.
Chị Lan thì được giao cho toàn bộ file tài liệu liên quan đến sản phẩm cần phải dịch gấp. Nhìn thử độ dày mà xem, chắc cũng phải đến 60 trang là ít. Mà sếp cho bao nhiêu, có 1 tuần bọ thì ai mà làm nổi. Đây có phải là trâu bò đâu. Lật qua sơ sơ vài trang thì eo ơi, toàn là từ liên quan đến kỹ thuật, đọc tiếng Việt còn chả hiểu, nói gì là dịch sang tiếng Anh. Mà nghe nói con bé nhân viên mới tốt nghiệp chuyên ngành tiếng Anh mà, may quá. Mình đúng là trời thương. Thế là “An ơi, An à, lại đây chị bảo này”. Và lại một lần nữa, em lại gật đầu nhận lời giúp ngay. “Mà này, chị bảo này, đây là chị nhờ riêng em đấy. Nhớ, đừng có mà nói với ai”.
Anh Trung thì được sếp điều đi gặp đối tác. Đối tác là người nước ngoài, hiện đang ở khách sạn 5 sao. Lần đầu anh Trung đi gặp bỗng thấy hoảng, cũng nói tiếng Anh mà sao họ nói tiếng Anh khó nghe thế không biết. Lại còn toàn từ chuyên ngành nữa chứ. Chết thật, về làm sao mà làm được báo cáo gửi cho sếp đây. Về công ty, anh Trung chạy lại cầu cứu chị Lan. “Lan à, mai bà làm ơn đi gặp đối tác với tôi đi, tôi nghe họ nói tiếng Anh mà cứ ù ù cạc cạc ấy. Lại còn toàn từ chuyên ngành, bà không giỏi nói chỉ giỏi dịch thì cứ đi theo coi như hỗ trợ tôi, chỉ cần bà nghe được họ nói gì rồi báo lại cho tôi. Chứ tôi mà nói với sếp là tôi nghe người ta nói mà chẳng hiểu gì là tôi chết. Nghe vậy, chị Lan cười ha hả: “Ông ngố thế, có em nhân viên mới mà không biết tận dụng”.
1 tuần sau,
“Em xin gửi sếp file tổng hợp ưu, nhược điểm của sản phẩm mới ạ”.
“Em xin gửi sếp bản dịch tài liệu liên quan đến sản phẩm mới ạ”.
“Báo cáo anh, em xin gửi lại anh những báo cáo liên quan đến việc trao đổi của ta với đối tác trong suốt 1 tuần vừa qua ạ”.
Đọc qua vài trang, sếp có vẻ hài lòng. Cả bọn thở phào. Ha ha, tan giờ làm, 3 đứa mình đi ăn mừng thôi.
1 tuần sau:
“Cậu Trung, cậu Trung đâu rồi, vào đây tôi gặp tí”
“Dạ, dạ, có em ạ”
“Ừ, cậu vào đây, đối tác người ta về nước rồi, trong tuần này, 2 bên sẽ trao đổi với nhau thông qua skype. Người ta muốn trao đổi với mình hình như về hạng mục mới nào đó. Đây, có gì lại đây ngồi, cậu trao đổi với người ta luôn đi này, đang online đợi mỗi cậu thôi đấy”.
Bla... bla... bla...
“Kìa, người ta đang hỏi cậu kìa, trả lời đi chứ”.
“Sếp, em xin lỗi, quả thực là căng tai từ nãy đến giờ em vẫn không hiểu họ nói gì luôn”.
“Hả, cậu nói thế mà nghe được. Thế cái báo cáo này cậu lấy từ đâu ra. Mất mặt quá đi mất, đối tác người ta đang nhìn mình kia kìa, cậu phải làm gì đi chứ. Tôi mà giỏi tiếng Anh, tôi đã không thuê cậu”.
“Dạ dạ, em có cách, để em gọi em An vào, em ấy nghe được ạ”
2 ngày sau,
“Cô Lan ơi, vào đây tôi nhờ chút”
“Vâng, em vào luôn đây ạ”
“Lan này, tôi không có thời gian đọc kỹ, nên cô xem cái đoạn này này, ý nó là gì thế, tại sao cô lại dịch ra được như thế? Nhất là cái cụm này. Tôi phải hiểu thì mới email trả lời người ta được”
“Ơ, ơ, cái này thì…em chịu. Sếp chờ em một lát, em ra gọi em An vào ạ”.
Chiều hôm đó,
“Cám ơn cháu, An ạ. Đúng là chú không nhìn lầm người khi chọn cháu. Đấy, nhân viên của chú, làm cho chú 4, 5 năm rồi mà còn thua cháu. Chả biết họ có thấy xấu hổ không nữa. Mấy hôm trước chú còn đắn đo không biết nên chọn ai trong số 3 nhân viên của chú đi đào tạo ở nước ngoài. Nhưng giờ chú thấy chẳng ai xứng đáng hơn cháu cả. Cháu xem có thu xếp được thì đầu tháng sau cháu sẽ bay qua Thái Lan đào tạo 3 tháng. Toàn bộ chi phí công ty sẽ tài trợ hết”.
“Ơ, nhưng cháu là nhân viên mới, chưa có kinh nghiệm gì nhiều ạ”
“Đừng quá lo, quan trọng là cháu có năng lực”
4 tháng sau,
Cả công ty đứng xúm xít tại bảng tin công ty, trên đó có dán ngay ngắn Thông báo về việc bổ nhiệm bà: Trần Thị Hà An vào vị trí “Trưởng phòng nghiên cứu và phát triển sản phẩm”.