Đã thương thì đừng xa nhau, anh nhé!
Xin đừng bỏ rơi em. Anh đã đi vào tim em rồi thì đừng mong chạy trốn.
Sài Gòn đất chật người đông, “tiền nhiều tình thiếu” đôi lúc khiến em ngột ngat, chới với. Nhưng may là em vẫn ngay ở đây, nơi chôn giấu những ước mơ từ tấm bé. Em đã từng ngồi trên những đê dài, những cánh đồng ruộng mênh mông xanh ngắt và nghĩ rằng chỉ cần một ngày đặt chân lên những con đường ở Sài Gòn là mình sẽ vui đến phát điên lên được. Vậy mà đã hơn 3 năm trôi qua, em lang thang trên những con đường mơ ước ấy không biết bao nhiêu lần. Dù cô đơn, dù vội vã, dù nhớ gia đình… em vẫn mỉm cười. Ừ thì sinh viên xa nhà chuyện dễ thôi mà!
Em là một cô gái rất bình thường bởi tổng thể chả có điểm gì bất thường so với những cô nàng khác chung quanh cả. Nụ cười bình thường, dáng người bình thường, gia cảnh bình thường, học tập bình thường và suy nghĩ cũng vô cùng đơn giản. Tóm lại, em là thuộc kiểu người “ngoan ngoãn” đến khó ưa.
Anh là một chàng trai không bình thường bởi tổng thể anh chẳng có điểm gì bình thường như những chàng trai khác. Nụ cười đặc biệt dễ yêu, dáng người cao ráo, điển trai, gia cảnh tốt, học tập chưa bao giờ xếp hạng dưới hai, thông minh và ham học hỏi. Suy cho cùng anh là chàng trai được khá nhiều cô chân dài săn đón.
Em và anh gặp rồi tiếp xúc với nhau trong khóa học nghiệp vụ kéo dài một tháng. Chúng ta không ai để ý tới ai, chỉ vui vẻ trò chuyện với những người bạn đồng nghiệp cho đến khi cả hai cho rằng đối phương đang để mắt tới mình. Anh tiếp cận em trước và ngỏ ý xin Facebook của em, dĩ nhiên là em không cho nên vì vậy anh bị cả đám bạn em trêu ghẹo. Đợt thực tế kết thúc khóa học diễn ra hai ngày một đêm đã vô tình đưa chuyện hai đứa rẽ sang hướng khác. Anh ngủ quên sau cuộc liên hoan đêm cuối cùng và suýt bị đoàn bỏ lại vào sáng hôm đoàn phải quay về. Em đã chạy ngược chạy xuôi xin số điện thoại của anh để tìm cách đưa anh trở về an toàn cùng đoàn. Kết quả là em phải ở lại một mình nơi hoang vắng chờ anh đến rồi cùng bắt xe khác đuổi theo. Ngày hôm đó đã khiến em nhìn anh bằng một con mắt khác. Anh vui tính và thân thiện vô cùng, anh ga lăng và chu đáo, anh chân thành và thật thà. Em biết mình bắt đầu có cái gì đó đó với anh.
Anh biết được Facebook của em từ những người bạn và nhắn tin cho em đều đặn hằng ngày. Những chuyện đươc nói nhiều nhất thường là chuyện trên trời, dưới đất, và không bao giờ có nhân vật là em. Em không giận, em chỉ thấy buồn thôi. Thế nhưng rồi anh cũng chịu thừa nhận tình cảm với em nhưng không phải nói với em. Thành ra chuyện liên quan đến em, bạn bè em đều biết hết chỉ riêng em là cứ ngơ ngơ chẳng rõ. Được uống nước, ăn uống, xem phim cùng một người mình thích thật sự rất hạnh phúc. Chắc anh cũng chẳng để ý được rằng mỗi lần bên anh, em đều cười tươi hơn bao giờ hết, dù anh không phải là người con trai đầu tiên em để ý. Vậy là ngày cứ thế trôi. Em thì cứ chờ. Còn anh, vẫn cười vui bên em nhưng thỉnh thoảng lại lặng im trầm tư nhìn về nơi nào xa lắc.
Em sẽ vẫn như thế, vui vẻ cười đùa để khi anh trở lại, em vẫn là cô bé đáng yêu của ngày nào! (Ảnh minh họa)
“Anh sẽ lặn đi một thời gian. Khi nào giải quyết mọi chuyện ổn thỏa, anh nhất định đến tìm em. Tạm biệt”... Đó là lần cuối cùng em nhận được tin tức về anh. Chàng trai mà em thích đã thành công trong “sự nghiệp lặng lẽ bước khỏi cuộc đời em” như thế.
Anh là công tử nhà giàu, tuổi thơ của anh là những ngày tháng lang thang, chơi bời, xài tiền như quăng rác. Cha mẹ anh quá mải mê với công việc kinh doanh vì thế chẳng có thời gian chăm sóc cho anh. Anh sinh ra chán đời. Biết nhận thức một chút anh quyết định bỏ nhà đi và làm đủ thứ nghề mình muốn đế lo cho bản thân, không vướng bận, không lệ thuộc. Anh mạnh mẽ, cứng rắn bước qua hết những nỗi đau mà đứng lên bằng nỗ lực khẳng định bản thân. Em khâm phục anh. Về phần anh, với mặc cảm quá khứ đã từng ăn chơi, bỏ nhà đi, quen nhiều người… anh không dám nói với em một lần dù chỉ là câu “Anh thích em!”. Anh biết em trong sáng, hồn nhiên với những suy nghĩ lạc quan về cuộc sống nên bản thân anh luôn gắn chặt nỗi ám ảnh sẽ làm tổn hại em, hoặc tật xấu của anh, hoặc những người đã yêu anh điên cuồng thuở trước… Đó là lí do vì sao anh hay trêu em là “Trang giấy ngu ngốc”
Chung quy anh rời xa em là vì em. Quả thật là tại em. Anh sẽ không biết được rằng chưa bao giờ em trách quá khứ của anh. Khi em biết được những gì anh đã trải qua, em không hề cảm thấy sợ hãi anh chút nào mà ngược lại còn thấy cái sự thích nơi em dành cho anh bước lên thêm bậc nữa. Anh, sao anh ngốc vậy? Sao phải rời xa em? Sao đành lòng cất đi chậu hoa vừa mới chớm vào tủ kính? Em muốn là người ở bên cạnh anh, chia sẻ với anh những giây phút anh thấy tuyệt vọng nhất hay vui vẻ nhất. Xin đừng bỏ rơi em. Anh đã đi vào tim em rồi thì đừng mong chạy trốn. Em trước giờ vốn hiền lành nhưng chỉ với mỗi anh em chẳng thể nào hiền lành nổi. Anh có quyền bỏ đi. Còn em, em sẽ đuổi theo anh!
Sài Gòn dạo này hay mưa bất chợt, em đã quen đứng dưới hiên nhà chờ anh phóng xe với chiếc áo mưa tới đón. Trời giờ không mưa, nhưng chắc sắp mưa rồi đó! Anh mau đến đi.
Đã thương thì đừng xa em, anh nhé!