Bao lâu em vẫn chờ

Yêu anh khi em 22 tuổi, cưới anh khi em 26 tuổi và em biết có thể khi anh về với em lúc đó em đã 32 tuổi.

Tôi là giáo viên cấp 3 của một huyện miền núi. Những ngày đầu lên công tác với biết bao bỡ ngỡ, xa gia đình, xa người thân yêu nhất là chồng của mình nhưng tôi vẫn luôn tự nhủ với lòng hãy cố gắng công tác tốt, và luôn tâm niệm hãy sống đúng bản chất và lương tâm của mình, đừng để khó khăn đánh gục.

Đầu năm 2011, tôi bước lên xe hoa về nhà chồng với tình yêu bền bỉ suốt 4 năm. Tôi và anh đã nguyện ước cùng nhau vượt qua mọi khó khăn gian khó. Mới cưới được hai ngày, chúng tôi lại cùng nhau lên đường tới nơi làm việc. Anh vào Vinh học tiếng Hàn để đi Hàn Quốc lao động, còn tôi với tấm bằng khá đại học ra trường tạm thời chưa xin được việc đã tự bươn trải tìm cho mình công việc dạy học ở một trường dân lập xa quê. Cuộc sống của chúng tôi cứ thế trôi dù rằng chồng nơi vợ nẻo nhưng tình yêu của chúng tôi dành cho nhau vẫn luôn bền chặt.

Hai tháng sau ngày cưới, anh đi Hàn để mình tôi bơ vơ ở nhà khi chưa có con cái. Nói thật lòng, tôi chẳng muốn anh đi chút nào nhưng tôi vẫn để anh sang đó với suy nghĩ "nam nhi chí ở bốn phương". Nếu không có sự hy sinh sẽ không có sự thay đổi cho bước ngoặt cuộc đời, chúng tôi đến với nhau là sự lựa chọn của chính mình thì sự chờ đợi nhau cũng chính là hành động của sự lựa chọn đó.

Cuối năm, tôi được vào biên chế nhưng dạy ở trường rất xa nhà, chẳng gần nhà nội cũng không gần nhà ngoại. Lên công tác ở vùng đất mới biết bao điều phải học hỏi, quá trình công tác của bản thân tôi cũng đã gặp không ít những khó khăn nhưng tôi luôn tự hứa với mình cố gắng vượt qua vì tôi luôn có anh - chồng tôi bên cạnh động viên an ủi.

Một năm đầu đầy sóng gió rồi cũng qua có ngờ đâu sóng gió mạnh hơn đang ở phía trước chỉ trực để quật ngã tinh thần tôi.

Tôi từng nghĩ mình có khối óc và đôi bàn tay thì mình có đi đâu cũng sống được. Tôi chỉ cần 2 vợ chồng luôn khỏe mạnh, yêu thương nhau thì dù xa xôi cách trở mấy tôi cũng không nản lòng.

Nhưng giờ đây đã có lúc tôi nản lòng thật sự. Chồng tôi bị tai nạn lao động rất nặng. Đối với tôi, đó là một cú sốc rất lớn mà tôi đang phải đối diện và đón nhận hàng ngày. Đã hơn nữa năm trôi qua, tôi đã từng hứa với lớp học sinh 11 khi tôi mới lên công tác là: "Đến khi chú về thăm cô, cô sẽ mời lớp liên hoan một bữa!". Vậy mà giờ đây, khi lứa học sinh đó đã tốt nghiệp ra trường, chúng tôi vẫn chưa thực hiện được lời hứa đó.

Khi bản thân tôi và chồng vượt qua được cú sốc tinh thần về vụ tai nạn của chồng, tôi đã bình tâm trở lại và đón nhận "giai đoạn có lúc'' của cuộc đời thì vấn đề khác lại đến.

Sự thay đổi nơi công tác sẽ kéo theo rất nhiều sự thay đổi, xáo trộn trong cuộc sống. Đã hơn 2 năm tôi sống lặng lẽ chờ đợi anh, tôi chỉ chuyên tâm cho công việc thế mà giờ đây tôi đang có nguy cơ bị điều đi xa hơn nữa.

Bao lâu em vẫn chờ - 1

Em sẽ vượt qua được tất cả khi em luôn cảm nhận được tình yêu của anh dành cho em (Ảnh minh họa)

Hỡi những đồng chí, đồng nghiệp của tôi ơi! Đã bao giờ các anh, các chị, các bạn rơi vào hoàn cảnh này chưa? Hãy thử một lần đặt vào để nghĩ xem mình sẽ nghĩ gì và làm gì để định hướng cho cuộc đời mình. Đúng, dù rằng ở đâu cũng là ở tập thể nhưng cái sự tập thể đó nó sẽ nằm ở đâu và trong hoàn cảnh nào với các mối quan hệ ràng buộc như thế nào mới là quan trọng. Tôi chưa bao giờ có ý đòi hỏi ai đó hãy khóc cùng tôi khi tôi khóc, tôi cũng chẳng mong ai đau như tôi đang đau nhưng tôi chỉ mong rằng đừng làm tôi đau thêm nữa.

Dù kết quả có ra sao đi nữa với bản thân tôi, tôi cảm thấy mình đã thực sự cố gắng. Tôi không hối hận những bước mình đi và những việc mình làm.

Cảm ơn cha mẹ sinh ra tôi đã cho tôi cuộc sống, cho tôi sự tự lập bươn trải. Tôi tự hào vì dù cha mẹ không cho tôi cuộc sống đủ đầy bằng bạn bằng bè nhưng đã cho tôi biết, dù cha mẹ thế nào cũng là người sinh ra mình ''uống nước phải nhớ nguồn'', cho tôi hoàn cảnh sống để có tôi của ngày hôm nay.

Cảm ơn những người đồng nghiệp xung quanh tôi đã cho tôi hiểu được rằng, cuộc sống không như ta nghĩ ta mong.

Sự biết ơn chân thành tới người thầy quản lý cao nhất của trường vì thầy đã cho em biết được, cảm nhận được cái khó cái khổ của người làm công tác quản lý là thế nào, thầy cũng có cái khó của thầy. Em chỉ mong rằng dù em công tác ở đâu em cũng luôn ý thức cố gắng em sẽ không bỏ cuộc vì những khó khăn của mình. Thầy biết đấy, em mong xem xét đến em nhưng chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ đẩy hay đánh bật ai để thay thế.

Gửi em, chị luôn mong có được sự công bằng và luôn mong chúng ta vẫn cùng nhau cố gắng cho công việc vì hơn hết chị nhận thấy những ưu điểm của em, nhưng chị không thể đẩy mình vào chổ quá khó khăn và tiềm ẩn nguy cơ làm xáo trộn cuộc sống gia đình. Chị làm vậy là để bảo vệ mình và hạnh phúc của mình chứ không phải là để ăn thua với người khác. Ước gì chúng ta vẫn cùng nhau cố gắng trong công việc chứ không phải rơi vào cảnh người đi, người ở thế này.

Chồng yêu à, em sẽ vượt qua được tất cả khi em luôn cảm nhận được tình yêu anh dành cho em. Chúng mình sẽ sống một cuộc sống tình yêu đẹp đẽ dù em biết chắc tương lai đầy rẫy những khó khăn. Chúng ta sẽ chủ động thích nghi với cuộc sống không để cuộc sống bắt chúng ta phải thích nghi phải không anh?

Em của ngày hôm nay và của những ngày tháng sau này sẽ luôn có anh bên cạnh. Yêu anh khi em 22 tuổi, cưới anh khi em 26 tuổi và em biết có thể khi anh về với em lúc đó em đã 32 nhưng không sao, một khi em đã chủ động thích nghi thì không có gì làm em gục ngã cả chồng à.

Vợ chồng mình cùng cố gắng anh nhé. Tôi ơi hãy cố gắng lên!

Chia sẻ
Gửi góp ý
Theo Sông Hương ([Tên nguồn])
Những chuyện gia đình Xem thêm
Báo lỗi nội dung
GÓP Ý GIAO DIỆN