Anh là cơn mưa ngắn ngủi lướt qua đời em
Anh là cơn mưa đầu mùa hạ lướt qua làm mát trái tim em, chỉ tiếc cơn mưa đó quá ngắn ngủi.
Một sáng thức dậy bỗng giật mình nhận ra thời gian trôi thật nhanh. Hôm nay vừa tròn 6 tháng chúng ta chia tay rồi anh nhỉ? 6 tháng vẫn không đủ làm nguôi nỗi nhớ anh trong em.
Có đôi lúc em tự hỏi, tại sao em lại ngốc thế, rõ ràng biết không có kết quả gì mà vẫn không thôi nhớ nhung.
Đôi khi em muốn từ bỏ tất cả mọi kí ức về anh, muốn trở lại làm em của ngày xưa, nhưng rồi lần nào cũng thất bại; em tự co mình vào cái vỏ ốc của chính mình, từ chối hết thảy những tình cảm nam nữ thường tình để tưởng niệm một mối tình đã vỡ.
Em không biết làm sao có thể xóa nhòa bóng hình anh (Ảnh minh họa)
Hóa ra, trái tim em không mạnh mẽ như em tưởng, nó thậm chí còn mỏng manh, dễ vỡ hơn cả pha lê nữa anh ạ. Một người được cho là vô cùng mạnh mẽ và lí trí hóa ra lại là một kẻ yếu đuối đến ngốc nghếch trong tình yêu của chính mình.
Anh à, có đôi lúc em tự hỏi, giá mà em đừng gặp anh, đừng yêu anh thật lòng đến thế thì liệu giờ đây em có đa sầu đa cảm thế này không? Phải chăng em vẫn là một con bé vô tư, ham tụ tập, ăn uống hoặc nghiền tiểu thuyết thông đêm vào những dịp cuối tuần, vẫn là một con bé với hững hờ với chuyện tình yêu trai gái, vẫn tin vào cái kết có hậu của mỗi câu chuyện tình yêu..
Em giờ đây những lúc trút bỏ công việc trở về cuộc sống đời thường của mình, nỗi nhớ anh lại ùa về cồn cào, da diết, bủa vây lấy em. Em không biết làm sao có thể xóa nhòa bóng hình anh trong em nữa. Em yếu đuối quá không anh?
Có đôi khi em cố gắng đi tìm một lí do để ghét anh, để em thôi nhớ nhung về anh, để đoạn tình dang dở kia với anh không theo em vào từng bữa ăn, giấc ngủ, từng ngóc ngách trong cuộc sống của em. Thế nhưng anh biết không, em không thể tìm được lí do nào để ghét anh, để hận anh và để quên anh. Là em quá si tình hay tại anh quá thông minh? Anh để lại trong em một cái bóng quá lớn, lấp chặt lối vào trái tim em khiến cho em không thể tiếp nhận thêm bất cứ ai nữa anh à.
Thật sự anh không phải là người tình hoàn hảo như trong những tiểu thuyết tình yêu mà em đã đọc. Anh đầy rẫy những khuyết điểm và em đã chấp nhận nó như một phần tất yếu bởi em biết bản thân em cũng chẳng hoàn hảo, thậm chí còn nhiều khuyết điểm hơn anh. Thế nhưng, tình yêu trong anh có lẽ không đủ lớn để khiến anh chấp nhận con người em và cả những khuyết điểm của em.
Có đôi lúc em thật sự hoài nghi tình cảm anh dành cho em, hoài nghi những gì hai ta đã có phải chăng chỉ là sự đa tình đơn phương một phía từ em. Ngày hai đứa mình yêu nhau, anh luôn nói rẳng em ương bướng, thích làm theo ý mình, không chịu nghe lời khuyên của anh.
Sự thực là em cố gắng tỏ ra vậy thôi, chứ trong lòng em đã chấp nhận hết những lời phê phán đó rồi anh ạ. Em không giỏi biểu đạt cảm xúc, không biết nói những lời ngọt ngào, nhưng những gì em đã làm không đủ khiến anh cảm nhận em yêu anh thế nào hay sao?
Em có nghe ai đó nói rằng, người ta có thể có rất nhiều lí do để bắt đầu nhưng chỉ cần duy nhất một lí do để kết thúc. Anh cũng không phải ngoại lệ, lạnh lùng nói ra năm chữ “chúng mình không hợp nhau” chấm dứt những mộng tưởng tinh yêu đầu đời trong em, một nhát cắt ngọt ngào nhưng mà đau dai dẳng anh ạ.
Sau chia tay, chúng mình vẫn thường liên lạc, thăm hỏi lẫn nhau trên danh nghĩa bạn bè. Em vẫn giữ thói quen chia sẻ với anh mọi thứ trong cuộc sống, những khó khăn trong công việc cũng như những dự định cho tương lai.
Anh vẫn kiên nhẫn dành thời gian lắng nghe em, có lúc chỉ là đồng tình, có khi phân tích và góp ý cho em. Anh làm vậy là do anh vẫn còn quan tâm đến em hay chỉ là theo phép lịch sự vậy anh? Con người anh trước đây em nghĩ thật đơn giản, nhưng cuối cùng em phát hiện ra em căn bản không thể hiểu được anh anh à.
Anh là cơn mưa đầu mùa hạ lướt qua làm mát trái tim em, chỉ tiếc cơn mưa đó quá ngắn ngủi. Dù thế nào đi nữa, em cũng phải tập quên cơn mưa đó để đón chào cơn mưa thực sự dành cho em phải không anh?