Không đá, cạp đất mà ăn
Tiền đạo Diafra Sakho cho biết anh rất vui khi được ký hợp đồng với West Ham để kiếm tiền nuôi con gái 2 tuổi cùng mọi người trong gia đình ở Pháp, nhằm đảm bảo không có ai phải chịu đói thêm lần nữa.
Có cha mà như không có
Đối với tiền đạo Diafra Sakho, vụ chuyển nhượng tới West Ham với giá 3,5 triệu bảng chẳng khác nào đã biến giấc mơ trở thành hiện thực. Một chút tiếc nuối chỉ là vợ anh phải ở lại Metz (Pháp) làm việc, nên Sakho để con gái ở chung với mẹ. Dù sao, anh cảm thấy tình hình hiện nay vẫn quá tốt so với cuộc sống trước đây, khi phải chứng kiến cảnh cha mình đầu tắt mặt tối cố gắng bắt khách trên những con đường bụi mù ở đất khách quê người nhằm xoay đủ tiền nuôi cả gia đình gồm có mẹ, chị và 3 anh em Sakho. Đáng buồn là chẳng phải lúc nào cha anh cũng kiếm đủ khách.
Tiền đạo Diafra Sakho
Sakho tâm sự: “Dĩ nhiên, chị tôi luôn nhớ tôi và tôi cũng nhớ chị ấy. Do đó, chúng tôi luôn có mặt trên Skype mọi lúc để trò chuyện với nhau. Cả tôi lẫn chị ấy đã sớm học được cách thích nghi với những hoàn cảnh chia cắt như thế này. May mắn là chị ấy cách tôi không xa, nên thường đến thăm tôi. Những lúc đó, tôi cảm thấy rất hạnh phúc. Nhưng thời nhỏ khi tôi sống với mẹ, cha tôi đã không làm được điều tương tự. Cha tôi thường phải ra ngoài để kiếm tiền nuôi cả nhà. Cha tôi gần như luôn vắng nhà, vì ông ấy là một tài xế xe buýt trên tuyến đường từ Senegal sang Guinea-Bissau. Do đó, tôi gần như lớn lên mà không có cha kế bên”.
Sakho còn cho biết: “Cha tôi thường cách 1-2 tháng mới về nhà 1 lần. Tuy nhiên, cả nhà đều thông cảm cho cha tôi và hiểu rằng điều đó không có nghĩa là cha tôi chẳng yêu thương chúng tôi. Ngược lại là khác. Sở dĩ cha tôi làm vậy là do ông ấy quá yêu chúng tôi. Cha tôi đã giúp cả nhà rất nhiều và chúng tôi luôn biết ơn cha tôi. Thế nhưng, có những sáng khi chúng tôi thức dậy, trong nhà chẳng còn gì để ăn. Khi tôi lớn lên và mẹ tôi không kiếm được tiền, tôi thường nói với mẹ rằng tôi đã ăn với bạn bè để bà cảm thấy thoải mái hơn. Bởi tôi không muốn thấy mẹ khóc. Nhưng chúng tôi đều biết những ngày tốt đẹp hơn đang ở phía trước. Có lẽ đấy là lúc cha đem tiền về nhà”.
Đảm bảo trong nhà luôn có thức ăn
Nhưng giờ đây, trách nhiệm lớn lao ấy đã chuyển sang cho Sakho. Anh giải thích: “Ít nhất là hiện nay, tôi có thể đem lại cho mẹ cuộc sống mà bà không thể dành cho tôi. Tôi luôn cố gắng để mẹ tôi hạnh phúc. Thật không may là cha tôi đã qua đời lúc 53 tuổi. Bây giờ không còn ông ấy, tôi cảm thấy mình phải có bổn phận với gia đình. Tôi có 2 anh em và 1 chị gái, mẹ tôi và cô con gái gần chăm sóc. Vì vậy, đầu quân cho West Ham là chọn lựa mang cả ý nghĩa thể thao lẫn tài chính, khiến tôi cảm thấy hạnh phúc do có thể chăm lo cho gia đình”.
Và càng ngày, tình yêu mà Sakho dành cho quả bóng càng lớn hơn, vì nhờ có bóng đá cứu rỗi, anh đã thoát khỏi cảnh túng bấn thời thơ ấu khi nghèo tới mức không đủ tiền mua một trái banh. Sakho thú nhận: “Khi còn nhỏ, chúng tôi thường dùng tất nhồi thành một quả bóng rồi chơi với nhau. Chỉ có lúc đó chúng tôi mới cảm thấy hạnh phúc. Còn bây giờ, bất cứ lúc nào trở lại Senegal, tôi đều trao tặng mọi người giày và bóng, cũng như tặng áo đấu cho các CLB”.
Điều trớ trêu là bất chấp tình yêu dành cho Senegal, Sakho từng bị làng bóng đá nước nhà chỉ trích do không cùng đội tuyển quốc gia dự Africa Nations Cup với lý do đau lưng. Sau đó, West Ham còn bị phạt 71.000 bảng do Sakho kịp bình phục để dự trận đấu với Bristol City tại FA Cup. Đến lúc Sakho không có tên dự trận giao hữu với Ghana tháng trước, có lời đồn là anh lại viện cớ bị bệnh để khỏi lên tuyển. Nhưng dù những đồn đãi ấy có là sự thật hay không, rõ ràng Sakho luôn muốn tập trung để duy trì phong độ đỉnh cao ở CLB. Vì khi West Ham sa sút ở nửa sau của mùa này, hiệu suất ghi bàn của Sakho rõ ràng có phần giảm bớt. May mắn cho anh là dù sao, thành tích ghi 12 bàn qua 26 trận đã đủ để thuyết phục “Những chiếc búa” gia hạn hợp đồng.
Kết quả là giờ đây, Sakho cảm thấy đã đảm bảo được tài chính cho gia đình. Anh hào hứng tuyên bố: “Tiền bây giờ không còn là mục tiêu nữa. Mục tiêu của tôi chỉ là đảm bảo sao cho trong nhà luôn có thức ăn trên bàn cả sáng, trưa lẫn chiều tối. Dĩ nhiên, ai cũng muốn kiếm nhiều tiền hơn. Khi bạn có 50 đồng, bạn muốn kiếm 100. Khi bạn có 100 đồng, bạn muốn kiếm 200. Nhưng như tôi đến từ một gia đình nghèo mạt rệp, kiếm tiền nhiều hay ít không còn quan trọng nữa. Điều quan trọng là tôi có thể chu cấp cho gia đình và tự hào vì tôi có thể chăm lo cho tất cả”.