Thư tình: Đừng nghĩ anh trẻ con nhé

Tình cảm dành cho em xuất phát từ trái tim anh chứ không phải từ sự “xúi bẩy” của người khác như em nghĩ đâu.

Có thể em sẽ ngạc nhiên và cảm thấy buồn cười khi nhận được bức thư này, vì thời đại này ai còn viết thư nữa, phải không? Anh cũng suy nghĩ mãi xem có nên viết nó hay không. Mới đầu anh chỉ định nhắn tin thôi, nhưng mà nghĩ mãi thì nhắn tin sẽ không thể truyền đạt hết được những gì anh muốn nói. Nên cuối cùng anh quyết định viết cho em một bức thư. Nói thật là từ bé đến giờ anh chưa viết thư cho ai cả. Dù sao em cũng cố dành vài phút đọc hết nó nhé!

Đầu tiên anh muốn nói lý do anh viết bức thư này, đó là vì anh không muốn những đêm mất ngủ triền miên tiếp tục diễn ra với anh nữa. Thực sự thì anh cảm thấy mệt mỏi và thê thảm lắm rồi. Đêm nào cũng trằn trọc đến 3, 4 giờ sáng mới chợp mắt được, 7h30 lại phải dậy đi làm. Em biết cảm giác của người thiếu ngủ phải đi làm nó thế nào rồi đấy. Hôm trước em có bảo anh dạo này gầy thế. Vậy theo em, mất ngủ gần hai tháng trời, chả ăn uống được gì, tinh thần lúc nào cũng trong trạng thái chán nản, liệu có béo được không? Thực sự thì anh không muốn kể lể, than thở với em một tí nào đâu. Nhưng anh cảm thấy bế tắc quá, anh không biết làm sao để thoát khỏi tình trạng này. Trong khi giai đoạn hiện tại, anh có quá nhiều công việc phải giải quyết, rồi những kế hoạch dở dang không thể hoàn thành như dự định đặt ra lúc ban đầu. Nói qua cho em biết thế thôi, chứ anh cũng không muốn đi sâu vào những vấn đề cá nhân của anh. Vì anh biết, em cũng chẳng muốn quan tâm đến nó làm gì. Anh sẽ chỉ nói một số chuyện có liên quan đến em thôi.

Anh xin lỗi trước vì phải nhắc lại chuyện cũ một tí, chuyện giữa anh và em ấy mà. Anh biết đó là sai lầm lớn nhất của anh, nó làm xấu đi tình cảm đang tốt đẹp giữa anh và em. Nói thật sau chuyện đó anh cảm thấy rất xấu hổ và hối hận. Anh chỉ ước gì anh đã không xử sự ngu ngốc như vậy. Còn em, sau ngày hôm đó, anh biết em giận anh. Đến bây giờ em vẫn còn giữ khoảng cách và đề phòng anh. Sau cái chuyện đáng xấu hổ đó, anh đã hiểu được suy nghĩ của em, anh đã cố gắng để quên em đi. Anh tìm đến một vài người con gái khác, nhưng thực sự là, ở bên họ anh chẳng có một tí cảm xúc gì cả, đầu óc anh lúc nào cũng chỉ nhớ đến em.

Thư tình: Đừng nghĩ anh trẻ con nhé - 1

Nói được hết những điều giấu kín trong lòng, anh mới có cơ hội tìm thấy sự thanh thản cho bản thân mình (Ảnh minh họa)

Đêm trước khi đi ngủ, lại nghĩ về em, nghĩ nhiều đến nỗi chẳng thể ngủ nổi. Đến khi chợp mắt được một lúc thì lại gặp toàn ác mộng, rồi giật mình tỉnh dậy vào buổi sáng sớm trước cả đồng hồ báo thức. Anh nói thật đấy, em đừng có nghĩ là anh chém gió nhé. Chắc là em chưa hiểu anh, nhưng thực sự anh là con người sống hướng nội. Bình thường có thể em thấy anh là kẻ khô khan, khó tính, hơi chập. Nhưng thực tế đấy chỉ là cách anh che đậy cảm xúc của mình thôi. Đôi lúc anh cố tỏ ra nặng lời hay trách móc em, trong khi thực sự anh không muốn điều đó tí nào. Anh làm thế để em ghét anh, để anh có cớ quên em đi cho nhẹ nợ. Nhưng mà em "cao thủ" quá, em cứ tưng tửng, coi như chả có chuyện gì, vẫn tỏ ra bình thường với anh. Làm anh càng thêm tức, tức vì cái sự "bình thường" của em. Mà càng tức em thì anh lại càng không thể quên được em. Khổ thế đấy!

Tiện thể nhắc đến cái sự tức, anh cũng nói luôn một vấn đề nữa mà anh cảm thấy rất buồn. Coi như là anh trách móc em đi cũng được. Cái điều mà anh muốn nói đến ở đây là "sự quan tâm giữa người với người". Tạm gọi là hai người bạn đi, vì anh với em đến bây giờ cũng chỉ là hai người bạn thôi mà. (Nếu có gì khác thì cũng chỉ là sự ngộ nhận từ phía anh mà thôi). Anh trách em, bởi vì sao em biết không. Vì anh có cảm giác em chẳng bao giờ có một tí gì gọi là quan tâm đến anh cả. Đôi lúc anh cứ tự hỏi, tại sao mấy đứa như cái N hay cái V bạn em, bình thường anh cũng chẳng mấy khi hỏi han đến chúng nó. Vậy mà chúng nó toàn chủ động hỏi thăm, tâm sự với anh, hầu như lần nào về cũng điện cho anh. Còn em, người mà anh dành tình cảm nhiều nhất, lại chẳng bao giờ nhắn được cho anh một cái tin xem anh sống chết thế nào. Hay là đối với em, anh cũng chỉ là một người bạn xã giao, thích thì gặp, không thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống của em cả? Ừ thì cứ cho là em không thích anh đi, nhưng ít ra anh nghĩ em cũng phải có một chút gì gọi là quý anh chứ nhỉ. Nếu không thì em nhận lời đi chơi với anh làm gì. Hay là em cả nể. Em sợ từ chối thì làm anh buồn nên em cố đi, mặc dù em không thích? Nếu thực sự em có suy nghĩ đấy thì anh nói thật là em nên bỏ nó đi. Anh cần em, nhưng anh không cần sự gượng ép từ phía em đâu.

Điều cuối cùng anh muốn nói với em là, tình cảm dành cho em xuất phát từ trái tim anh chứ không phải từ sự “xúi bẩy” của người khác như em nghĩ đâu. Nói ra điều này bây giờ có lẽ cũng chẳng còn nghĩa lý gì nữa. Nhưng anh cảm thấy cần phải xóa đi sự nghi ngờ của em với anh.

Thôi, những điều cần nói anh đã nói gần hết rồi. Viết tiếp sợ dài quá em không muốn đọc. Chẳng biết sau khi xem hết bức thư này em có suy nghĩ gì không, hoặc là em có thể đọc qua rồi không quan tâm, thậm chí là không đọc hết. Còn anh, nói được hết những điều giấu kín trong lòng, anh mới có cơ hội tìm thấy sự thanh thản cho bản thân mình. Đừng nghĩ anh trẻ con nhé, anh sắp tròn 30 tuổi rồi đấy. Và đây là bức thư đầu tiên cũng là cuối cùng anh viết cho một người. Hy vọng ngày mai, anh không còn phải thức trắng đêm nữa.

Chúc em vui vẻ!

***

Bạn hãy gửi những bức THƯ TÌNH, những BÀI THƠ do bạn viết về những người thân yêu và gửi cho chúng tôi tại địa chỉ: tamsu.24h@24h.com.vn - 24H sẽ đăng bài của bạn trong thời gian sớm nhất!

Chia sẻ
Gửi góp ý
Theo Minh Thắng ([Tên nguồn])
Thư tình gửi em yêu! Xem thêm
Báo lỗi nội dung
GÓP Ý GIAO DIỆN